1 Hoa nhẹ như mộng, bông tuyết phiêu linh. Trong rừng mai tiếng địch du dương, là điệu “Mai Hoa Lạc” – thủ khúc tới nay đã được tấu lên đến ngàn lần vạn lần, ưu nhã hướng những cánh hoa trắng tuyết mà ngân nga đoạn tuyệt khúc ai vãn.
2 (Biệt năm sinh tư đôi nơi)
800×600
“A……” Thạch Hàn Chi thốt lên tiếng kêu sợ hãi, vùng dậy, theo bản năng y đưa tay vuốt vuốt ngực, cúi đầu thở hổn hển.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Trên đài Phượng Hoàng, phượng ghé thăm)
800×600
Cách tây nam ngạn* sông Trường Giang không xa có một ngọn núi, tương truyền vào thời Nam triều Lưu Tống*, năm Vĩnh Gia* có phượng hoàng tới đậu mới dựng một đài ở đó, núi liền gọi tên Phượng Hoàng sơn, đài cũng gọi tên Phượng Hoàng Đài.
4
(Giữa biển người mênh mông trăm lần tìm kiếm một bóng hình)
Ban đêm trên sông Tần Hoài, thuyền hoa dập dìu, gió đêm phe phất, ngay cả trong không khí cũng ngập tràn hương yên chi thuỷ phấn*.
5
(Sáo ngọc nhà ai vẳng đêm thanh*)
800×600
Trở lại căn phòng nhỏ trong sơn cốc thì đêm đã khuya, Thạch Cô Hồng do dự ngoài cửa một hồi. Trong phòng đèn không thắp, giữa bóng đêm mơ hồ thấy được một bóng người đang nằm trên giường.
6
– Đều là Giang Nam quen biết cũ –
Tuy rằng trời mới vừa mưa một trận nhưng chính ngọ thời tiết đã quay ngoắt thành nóng bức được ngay. Trà quán nho nhỏ trên sơn đạo ngồi không ít khách vãng lai, bọn họ ghé vào kiếm chén trà hoặc ô mai lạnh giải khát, thuận tiện than thở oán giận tiết trời quỷ quyệt.
7
–Tâm sự thiếu niên nên bay bổng như mây–
Thạch Hàn Chi xuống giường, bước ra mở cửa, quả nhiên Thạch Cô Hồng đứng bên ngoài.
8
– Mơ ảnh trăng mờ, mây trôi lại –
Lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Này! Cái tên trong hồ nước kia, ngươi mau đứng lên cho ta.
9
– Tình xuân chớ nở như hoa thắm-
800×600
Nam Cung Tuyệt cùng Ngô Hành cũng đứng dậy cáo từ rời đi, phòng khách lúc này chỉ còn Thạch Cô Hồng cùng Diệp Khinh Phong.
10 Hai người không kịp cáo từ Diệp Khinh Phong, vội vàng rời đi, tìm một nơi bí mật trên núi Lương Sơn đổi quần áo, bỏ đi diện cụ dịch dung. Đang chuẩn bị quay lại sơn đạo thì đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền xuống từ ngọn cây trên đầu.
11
– Chỉ biết chong mắt suốt đêm dài –
Edit : Lẳng
Thạch Cô Hồng sửng sốt giây lát mới hiểu rõ, cả giận: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Thạch Hàn Chi cười lạnh: “Đối với loại ra vẻ đạo mạo đệ tử chính phái này ngươi mộng tưởng một ngày nào đó hắn cam tâm tình nguyện đón nhận tình cảm của ngươi, chỉ e đợi đến bạc đầu cũng không thành.
12
– Trăng trong như nước, nước như trời –
800×600
Hai người trở về gian nhà nhỏ trong sơn cốc đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Đẩy cửa phòng ra đã thấy một nam nhân mặc tử y ngồi trên ghế, toàn thân mang theo cỗ áp khí khiến người khác ngạt thở.
13
– Ý hợp tâm đầu cùng người nâng chén –
Ngày hôm đó Thạch Hàn Chi cùng Thạch Cô Hồng tới Bích Lô Hiên thành Kim Lăng uống trà, ngoài ý muốn gặp “Võ lâm tam công tử”: Diệp Khinh Phong, Đường Kinh cùng Sở Tư Viễn.
14
(Người thương ẩn hiện sau tàn mây trôi)
15
(Kiếm quang chiếu tỏa trời xanh biếc)
16
(Kiếm quang chiếu tỏa trời xanh biếc)
17
Biển người đông đúc dần dần tản mát như sóng triều tan loãng, Thạch Hàn Chi tìm kiếm vòng quanh cũng không thấy Thạch Cô Hồng. Y do dự một lúc lâu, tận đến xung quanh tĩnh lặng không một bóng người mới từ từ xuống núi.
18
Đã qua bể thẳm khôn còn nước,
19
Thế gian mấy hồi thương chuyện cũ.
20
Vẻ xuân, tranh cổ phôi pha nét,
Nhớ thương dạ những ai hoài
Trăng soi rèm cuốn lại ngồi thở than
Mặt hoa xa cách mây ngàn
Trời xanh xanh thẳm mấy tầng trời cao
Trích: Trường Tương Tư
– Lý Bạch-
Chương 14: Kiếm Quang Chiếu Không Thiên Tự Bích
– Thượng –
Khắp cõi trời kiếm tỏa màu xanh
Ngày trong êm ả pha lê vỡ
—Tần Vương ẩm tửu—
Phan Lang dịch
Chớp mắt hôm nay đã là hội Trung Thu, từ sáng sớm mọi người đều lên thuyền đi tới Phượng Hoàng Đài.
Chương 15: Kiếm Quang Chiếu Không Thiên Tự Bích
– Hạ –
Thạch Cô Hồng chạy trong màn mưa ào ạt tới dưới tàng cây khi nãy, ngẩng đầu tìm kiếm cũng không thấy bóng dáng Thạch Hàn Chi.
Chương 16: Vô Tình Sao Biết Đa Tình Khổ
Chương 17: Trừ Khước Vu Sơn Bất Thị Vân
Ngoài chốn non Vu chẳng có mây.
Khi Thạch Cô Hồng đến được cửa Thiên Cơ viên thì đã là hoàng hôn, lúc này Diệp Khinh Phong đang quanh quẩn trước cửa chính mừng rỡ chạy ra đón: “Cô Hồng, đêm qua đi đâu vậy? Ta rất lo cho ngươi.
Chương 18: Nhân Thế Kỷ Hồi Thương Vãng Sự
Non xanh sông lạnh vẫn kê đầu.
Tứ hải một nhà chinh chiến tắt.
Lũy cũ thành xưa sậy lau tràn.
Chương 19: Họa Đồ Tỉnh Thức Xuân Phong Diện
Gót ngọc, đêm trăng phảng phất hồn.
Đàn phổ tiếng Hồ muôn thuở đó,
Khúc tỳ ai oán mạch sầu tuôn.