1 Tống Liên là hot boy ngạo kiều được khoa ngoại ngữ đại học X công nhận, tự nhiên có khuôn mặt anh tuấn từ nhỏ đến lớn đều thu hút sự chú ý của người khác.
2 Nguyên Khâu Minh vẫn luôn canh cánh trong lòng với việc mình thiếu 20 điểm so với điểm trúng tuyển nên chỉ có thể vào trường quốc tế, cuối cùng cách anh em tốt hơn nửa khu, chỉ có thể gặp nhau cách sân luyện tập vào tiết thể dục ngày thứ tư, không khỏi quá thảm.
3 Có thể nói, kỳ nghỉ hè năm lớp 8 quả thực là một cơn ác mộng chìm trong bài tập và giáo trình.
Liêu Giai và Tống Liên đội ánh mặt trời chói chang quét thẻ ở nhà các giáo viên dạy ôn đại học, vở luyện đề cứ một quyển tiếp một quyển, Liêu Giai nhìn đường kẻ ngang nhìn đến độ muốn ói, càng khỏi nói tới tập làm văn cứ ba ngày viết một bài, quả thực muốn quỳ lạy cha mẹ ông thầy Sparta* tìm ra được nhiều đề bài thế này.
4 Mấy ngày thi cấp ba đều có mưa nhỏ, lúc làm bài thi ngoại trừ nghe tiếng ngòi bút lướt trên giấy sàn sạt, thỉnh thoảng xuất hiện tiếng “soạt” chói tai khi lật mặt giấy cọ qua mặt bàn, chợt hoàn hồn lại luôn có thể đột nhiên cảm giác được tiếng mưa rơi tí ta tí tách bị lãng quên ngoài cửa sổ.
5 Ngày báo danh khai giảng lớp 10, Liêu Giai đứng ở cửa cầu thang lưu luyến không rời nhìn Tống Liên, người quen xung quanh đều có chút hiểu biết về hành vi diễn sâu này và cũng ôm tâm thái xem náo nhiệt, trong tiếng hô dồi dào tình cảm của Liêu nữ sĩ “Con trai à, một mình cũng phải chăm sóc bản thân mình cho tốt nha, đừng nhớ tui quá nha, phải hòa thuận ở chung với người xung quanh, bị người ta ăn hiếp nhất định phải nói với tui nha balabala”, Tống Liên một tay che mặt, một tay che miệng cô bạn thân lại, giữ người ở trong lòng cố định cô bạn thân quơ chân múa tay ham muốn biểu diễn quá thừa thãi, lôi người đến cửa phòng học 10/2, người nào đó từ lúc ra khỏi cửa nhà đã bắt đầu lải nhải đột nhiên yên tĩnh đến cực kỳ, cứ không chịu đi vào dù chặn cửa giáo viên cũng quyết không cho Tống Liên đi.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rau đầy đủ! Chú ơi thêm một xiên thịt nạc thăn, một quả trứng nữa! Tương ngọt thêm cay!”
“Ăn rau thơm không?” Ông chú mặc áo happi* trắng hòa khí cười hỏi.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe nói lớp 10/2 có nữ sinh bởi vì thầy giáo chính trị kể chuyện cười, cười đến không dừng được, cằm bị trật khớp.
8
Sau khi Tống Liên lên đại học liền hào hào hứng hứng chuyển đi ở chung với Đường Kham Nhất.
Khác với Tống Liên luôn luôn chậm nhiệt, thậm chí còn bị người ta dán nhãn quái gở, Đường Kham Nhất quả là mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
9 Liêu Giai mở ra ghi chép tám nhảm của ba người họ, Ngụy Thanh Linh tường thuật tình hình thực tế cho cô cùng Ân Chu Chu, đoạn tám phun tào Tống Liên và Đường Kham Nhất tú ân ái đến đau mắt đỏ rõ ràng trước mắt, hồi tưởng lại đều là một lịch sử đẫm máu.
10 Liêu Giai hôm nay không có tiết, cho nên lúc Tống Liên gửi tin nhắn hẹn đi chơi cô đồng ý vô cùng sảng khoái, phấn chấn thay một chiếc váy mới mua, cũng đồng ý giúp bạn cùng phòng lấy cơm.
11 “Dựa theo tiểu thuyết, đây chính là tra công tiện thụ đang giằng co. ” Ân Chu Chu chậm rãi nói, “Đường Kham Nhất lãnh khốc vô tình nói chia tay, với việc Tống Liên lấy lòng các kiểu lại làm như không thấy, thậm chí xem thường hành động níu kéo của cậu, mà Tống Liên đối với hắn khăng khăng một mực, cam tâm tình nguyện yên lặng trả giá, sau đó rốt cục có một ngày Tống Liên nhận ra tất cả chỉ là phí công, vì vậy quyết định buông tay, rời đi, mà lúc này Đường Kham Nhất mới hoàn toàn tỉnh ngộ, liều mạng cầu được Tống Liên tha thứ.
12 Đường Kham Nhất hẹn bạn tốt của hắn đi chơi, Nguyên Khâu Minh vô cùng phấn chấn ra cửa, song sau đó lại phát hiện lần này chỉ có hai đại lão gia bọn họ.
13
Kết thúc đàm phán song phương, Ngụy Thanh Linh cảm thấy trong chuyện này mình cự kỳ ngu xuẩn, lại càng đừng nói đến mạch não của người trong cuộc.
Không hề muốn dây vào tí nào.
14 “Alo, mẹ à, hôm nay con không về nhà đâu. ” Tống Liên lén lút quay đầu liếc nhìn Đường Kham Nhất đang ngồi trên ghế sa lon gọt táo, khẽ mím môi, “Vâng, làm lành rồi.