1 “Happy birthday!”
“Sinh nhật vui vẻ! Nghiêm Tích!”
Nghiêm Tích nheo mắt, nhìn đám bạn của mình, gật gật đầu: “Cảm ơn. ”
Tạ Khánh cao hứng nói: “Mau thổi nến đi! Thổi hết rồi ước!
Nghiêm Tích lấy một hơi, thổi tắt hết nến.
2 Nghiêm Tích, nam, 26 tuổi.
Thân thể khỏe mạnh, diện mạo tuấn mỹ, tiền nhiều bằng cấp cao, cái gì cũng tốt, chỉ là có một chút tật xấu.
Hắn là đồng tình luyến ái.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đó mọi người trong quán bar còn nghĩ Nghiêm Tích uống quá chén, thế nhưng Nghiêm Tích kỳ thật lại cực kì nghiêm túc.
4 (* Ukiyo-e [浮世绘] nghĩa là “những bức tranh của thế giới nổi” là một loại tranh khắc khắc gỗ của Nhật Bản được ra đời trong khoảng thế kỷ từ 17 đến 20, trong đó mô tả những chủ đề về phong cảnh, những câu chuyện trong lịch sử, về các nhà hát hay các khu vui chơi giải trí.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sau đó thì sao?” Vương Thủ Trữ ngơ ngác hỏi.
6
La Huyên đưa rượu cho khách, lễ phép mỉm cười với bọn họ, sau đó cự tuyệt lời mời của khách, trở về quầy bar.
“Ai, chủ quán giữ nguyên cái tư thế kia đã được nửa tiếng rồi.
7
Kết quả là binh ca ca và tiểu quản lí thật sự đến cảm tạ Nghiêm Tích.
Hình như mỗi một đôi yêu nhau sau khi thành công tìm được hạnh phúc đều đến cảm tạ Nghiêm Tích thì phải.
8
La Huyên giải quyết xong đống rượu nhập, đợi đến giờ mở cửa, y phân phó nhân viên kiểm tra lại bàn, đột nhiên nghe thấy đằng trước có người hô toáng lên: “Chủ quán!”
La Huyên tưởng Nghiêm Tích lại gọi đến mấy con thiêu thân gì đó, vội vàng chạy ra phía trước, mới phát hiện đám nhân viên đều đang cực hưng phấn bu quanh một người đàn ông lạ.
9 Nghiêm Tích đem toàn bộ tinh lực hoàn toàn đặt vào việc sửa sang Điểu ngữ hoa hương, vốn hắn là muốn dựa theo bố cục trước kia tân trang lại, song hắn cân nhắc một hồi vẫn quyết định là tái thiết kế theo sở thích của hắn đi.
10
Tương Vân Chu không nghĩ người tìm tới cửa anh lại là Quan An Viễn.
Nghiêm Tích đã một tuần rồi không gọi điện thoại cho anh, con người Nghiêm Tích không có tính nhẫn nại, rất ít khi kề cận người khác, lần này Tương Vân Chu trốn tránh hắn, đoán chừng hắn đã sớm thẹn quá hoá giận, cũng từ bỏ không gọi điện nữa.
11
(Ba lần gặp định sẵn chung thân)
Lần đầu tiên Tương Vân Chu nhìn thấy Nghiêm Tích, là lúc anh hai mươi có lẻ.
Khi đó anh đã sống ở thành B được một đoạn thời gian, vừa khéo làm hàng xóm của Nghiêm Tích, cũng đúng lúc chứng kiến cha Nghiêm Tích qua đời.