1 Tôi từ nhỏ đã biết, đời này mình tuyệt đối không rời khỏi Cao gia.
Việc tôi sinh ra, nghe đâu là ngoài ý muốn.
Từng có người cho tôi biết mẹ tôi là nữ hầu cấp cao trong Cao gia, tính tình rất tốt, cùng rất ôn nhu; cha tôi là đầu bếp đặc biệt của Cao gia, hôn nhân mỹ mãn được mọi người hâm mộ.
2 Hôm nay, thời tiết rất đẹp, ánh nắng sáng sớm theo cửa sổ vào, chiếu lên nền gạch trắng làm người ta cảm thấy thoải mái. Tôi đang thay quần áo cho thiếu gia, cũng hơi kích động, tôi giúp cậu ấy gấp áo ngủ mới cởi ra lại, cười hỏi: “Thiếu gia, có phải đã chờ ngày này lâu rồi không?”
“Lâm Nghị, đã nói nhiều lần rồi, không cần gọi ta là thiếu gia.
3 Đêm đó, thiếu gia kể tôi nghe rất nhiều chuyện về Lí Hiểu. Lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia đối với người mới gặp một lần có nhiều hứng thú như vậy, nhìn thấy thiếu gia tươi cươi, tôi nghĩ, chuyện gì cũng không sao.
4 Tôi cũng không ngốc đến mức nói cho Tiểu Tứ, người tôi thích chính là thiếu gia, chỉ lắc lắc đầu, bảo Tiếu Tứ nghĩ nhiều. Tiểu Tứ tuy rằng không tin những cũng không có cách ép tôi.
5 Giải quyết chuyện thiếu gia xong, lễ mừng năm mới đã đến ngay. Cái gọi là “lễ mừng năm mới”, đối với người dưới như chúng tôi, chỉ khiến công việc và tâm sự tăng lên.
6 Buổi tối đó, thiếu gia uống say đến bất tỉnh nhân sự. Không còn cách nào khác, tôi cố gắng kéo thiếu gia say mèm về nhà. Về đến nhà, dì Trương và chú Lý nhìn thấy thiếu gia trở lại, cũng không dám phát hoả, chỉ tuỳ tiện hỏi hai câu rồi bảo tôi mang thiếu gia về phòng.
7 Tôi đi lại, ngồi xổm bên cạnh thiếu gia, đang do dự không biết có nên nắm bờ vai ấy, thiếu gia bỗng nhiên ôm tôi, mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, toàn thân run rẩy, tựa đầu vào vai tôi, nức nở nói: “Lí Hiểu, tôi thích em, tôi thật sự rất thích em… Tôi không dám tỏ tình… Tôi sợ bị cự tuyệt.
8 Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy thiếu gia bưng đến một tô mì nóng, cười nói: “Lâm Nghị, tỉnh rồi thì ăn gì đó đi. Ta bảo dì Trương làm cho cậu đấy. Còn nóng này, cậu ăn nhiều một chút cho khoẻ lại.
9 Tôi bỗng nhớ, lúc thiếu gia vừa khai giảng. Tối đó, tôi nhận được điện thoại của Hồ Kiến Quốc, nói thiếu gia ở bệnh viện, về trễ một tí, muốn tôi giúp thiếu gia giữ bí mật.
10 Sau khi Quách Hạo đi khỏi không lâu, thiếu gia từ phòng bệnh đi ra, dùng ánh mắt áy náy nhìn tôi nói: “Cậu cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi, ta chăm sóc cậu ấy một mình cũng được.
11 Tối hôm đó, lúc tôi giúp thiếu gia trải giường, vô tình phát hiện ra tấm ảnh dưới gối. Tôi nhìn qua, nhất định đó là Lí Hiểu. Tôi đặt tấm ảnh ở đầu giường, định khi trải giường xong sẽ lại đặt tấm ảnh vào chỗ cũ.
12 Tâm trạng tôi hôm nay rất tốt, nghĩ đến việc thiếu gia muốn dẫn tôi đi, liền muốn mĩm cười. Chờ bữa cơm chiều chấm dứt, tôi về phòng thay đồ, ngồi trong phòng, nghe radio chờ thiếu gia.
13 Bình ổn lại cảm xúc của mình, tôi bắt đầu tiến về phía trước, vô thức mà quay lại sân bóng – nơi tôi và thiếu gia thường xuyên tới. Giờ này, trên sân bóng vẫn còn có mười mấy nam sinh đang đá bóng.
14 Tôi vẫn không muốn buông ra. Thời khắc bị thiếu gia ôm lấy kia khiến tôi chợt nghĩ không biết đến tột cùng là mình muốn cái gì. Chính là cứ ngây ngốc mà để cho hắn ôm, nghe thanh âm quen thuộc đã lâu không thấy và cảm nhận được độ ấm từ người hắn.
15 “Cậu cuối cùng cũng trở lại. ”- thiếu gia kề sát cổ tôi, nhẹ nhàng thở dài.
“Thiếu gia…”
“Gọi ta là Cao Suất!” thiếu gia giữ lấy người tôi, nghiêm túc nói : “Từ nay về sau đừng để ta phải nghe hai chữ thiếu gia này !”
“Đây là mệnh lệnh hay là thỉnh cầu?” tôi cười cười
“Lâm Nghị…” thiếu gia hơi giật mình nhìn tôi, “Cậu thay đổi rồi….
16 Mãi đến lúc về, tôi mới biết anh ta tên Nhạc Dương, là sinh viên đại học năm thứ tư. Bởi vì năm nay sẽ tốt nghiệp nên thời gian khá thoải mái. Vào thứ hai,tư, sáu sẽ đến dạy tôi học.
17 Ngày hôm đó, tôi cùng thiếu gia chơi tới khuya thật khuya. Buổi chiều, chúng tôi ghé vào các cửa hàng vỉa hè ăn một số món ăn vặt sau đó cùng nhau đi xem phim đến tối muộn.
18 Quay trở lại bàn ăn, một lần nữa đối mặt với ánh mắt ôn hòa của thiếu gia, tôi chợt có chút mâu thuẫn. Rõ ràng chỉ là mấy lời nói qua lại của người khác mà bản thân vốn đã lựa chọn không tin tưởng, vậy tại sao giờ phút này lại cảm thấy nụ cười của thiếu gia trở nên chướng mắt như vậy?
Mà bản thân phát hiện ra chân tướng sự việc thì lại có thể làm được gì? Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ đặt mình ở vị trí ngang hàng với cậu ấy.
19 Tôi không biết đêm hôm đó mình chịu đựng như thế nào. Tóm lại cái gì cũng không nghe được, nhìn không thấy. Trong đầu chỉ lặp lại hai chữ – đính hôn.
Nữ nhân vật chính – Diệp tiểu thư hôm đó rất đẹp dù chỉ mới 17 tuổi.
20 Dì Trương và Lý thúc sau khi nhìn thấy thiếu gia say rượu liền vội vã giúp tôi đem cậu ấy về giường. Tôi nói với họ mình sẽ chăm sóc cậu ấy, để họ yên tâm đi ngủ.