21 Tôi một mình cầm theo đống hành lí hỗn loạn đi trên đường cái. Hiện tại đã vào đầu hạ, tôi ngẩng đầu yên lặng nhìn sao trời, ánh sáng vẫn như trước lấp lánh chói mắt khiến bầu trời đen kịt kia không hề cô tịch, mà cô tịch lại chỉ có một người là tôi.
22 Đứng ở trước cửa là một đôi vợ chồng trung niên, thần sắc có chút kích động.
“Cậu…cậu là ai?” người đàn ông cầm một cây gậy gỗ hỏi trước.
Tôi nhìn bọn họ, đoán là hàng xóm của Tiểu Ny liền vội chạy vào lấy phong thư của cô đưa ra.
23 Ngày hôm sau, tôi mang hai mắt gấu trúc đi gặp Vệ thúc. Vệ thẩm thấy thế, vỗ vai tôi cười, noi: “Đứa nhỏ, hôm qua lại nhớ nhà à? Không sao, từ bây giờ cứ xem như đây là nhà của mình, có việc gì cứ nói cho chúng ta biết.
24 Tôi không hề do dự, trực tiếp lắc đầu.
Bởi vì tôi tin tưởng, Cao Suất, cái tên này không biết qua bao lâu nhưng nhất định sẽ quên được.
“Mặc kệ đúng hay không, Lâm Nghị, tôi hi vọng cậu sớm quên hắn.
25 Tin tức mấy ngày nay đều là việc Cao gia phá sản. Bốn phía xung quanh tôi giống như bị tin này bao phủ, tựa như không khí bên ngoài khiến tôi hít thở không thông.
26 Nhìn thấy Cao Suất ngồi trong phòng khách uống loại trà rẻ tiền, tôi cư nhiên vẫn rất bình tĩnh. Gò má anh có chút gầy, thân hình rắn chắc hơn trước, da bị phơi nắng cũng đen đi, tóc hỗn độn nhưng ánh mắt vẫn đen và có thần như trước.
27 Tôi không nghĩ nhiều, tôi biết Cao Suất vẫn một lòng muốn vì Cao gia làm chuyện gì đó. Anh muốn cứu vãn danh vọng, địa vị. Tôi hiểu nên lúc ăn cơm cũng không hỏi về tiền hay người đàn ông kia.
28 Tôi đang do dự không biết có nên mở ra hay không thì Vệ thẩm đã đứng ở cửa gọi:
-Lâm Nghị, rời giường, cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi. Thằng bé Cao Suất này lại làm món canh mà con thích nhất đấy, mau tới ăn đi!
Tôi đứng lên hướng Vệ thẩm gật đầu, lại nhìn thoáng qua cái túi dưới giường, cuối cùng xoay người ra khỏi phòng.
29 “Lâm Nghị…” Cao Suất dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể nói.
“Lâm Nghị, anh biết em là người tình cảm, luôn có thể mẫn cảm phát hiện ra một số chuyện không nên biết.
30 Sáng hôm sau, tôi có một cảm giác kì quái rất khó hình dung khi ở bên Cao Suất. Ăn xong, tôi ngồi xe ba bánh theo Vệ thúc tới tòa soạn.
Chúng tôi vẫn như thường ngày, lấy xong báo liền rời đi, nhưng tôi chợt nhớ ra hôm qua dường như còn quên cái gì đó.