1 “Tý Thần, cậu có khỏe không?” Giọng nam khàn khàn lãnh liệt vang lên trong không khí, không biết tại sao, chính là làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
2
Tên kia đến ở ngày đầu tiên, liền đem đến cho mình bao nhiêu phiền toái.
Tuy rằng nói hắn chính là đứa con của mình, nhưng chính là nhìn không quen hắn có thái độ ngạo mạn không ai bì nổi.
3
Phảng phất, đã có thể đoán được cuộc sống phía trước đầy bi thảm, rơi xuống trên người Phương Tý Thần.
Ai. . . Vì cái gì số mình hảo khổ a!?
“Anh có khỏe không? Tiền bối.
4
“Tôi đã trở về!” Phương Tý Thần xong công tác, bước vào nhà hướng bên trong kêu lên một tiếng.
Thật sự là buồn cười, chính mình từ đó đến giờ làm gì có thói quen này.
5
áng sớm hôm nay, là ngày được nghỉ ngơi. Đặc biệt yên lặng khác với bình thường.
Ngay cả trong lúc ngủ mơ, đều không cảm giác được một tia tạp âm nào.
6
Từ từ tỉnh lại, trước mắt là một mảnh u ám.
Không biết ngủ bao lâu, cũng không biết chính mình phát sinh chuyện gì, Phương Tý Thần cứ như vậy ở trong tình huống không rõ ràng mà tỉnh lại.
7
Quan hệ hai người có một chút nguy hiểm, cứ như vậy duy trì ba tháng.
Bên trong nhà, cũng không có người phát điên đến nỗi muốn sát sinh, hai người cũng có thói quen sống chung với nhau.
8
“Hiện tại tôi tuyên bố, chức vị quản lý, liền để cho Phương Tý Thần đảm nhiệm. ”
Ba! Tiếng vỗ tay vang lên, Phương Tý Thần kinh ngạc nhìn mọi người rồi lại nhìn bản thân.
9
Vừa mới đứng lên, cổ tay đã bị một người chế trụ.
Xảy ra chuyện gì. . . ?
Phương Tý Thần nỗ lực ngẩng cao đầu, muốn nhìn thử người tới là ai.
10
!? Này. . . Này thật sự là. . .
Phỉ mở mắt, lại bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người.
Phương Tý Thần bình thường đều có quần áo giúp che đậy đi dáng người tinh tế nhưng hiện tại ở trước mặt hắn biểu lộ không bỏ sót.
11
“Tôi nghĩ phải dọn ra ngoài. ” Trong điện thoại, Phỉ không kiên nhẫn quát: “Giúp tôi tìm phòng ở!”
Người cùng hắn nói chuyện, chính là một trong những bác sĩ tham dự thực nghiệm năm đó, hiện tại công việc chủ yếu là thuyết phục Phương Tý Thần quay trở lại, ông phải động não suy nghĩ vì phúc lợi của chính phủ, nhưng mà Phương Tý Thần chán ghét cuộc sống như vậy hắn muốn dùng hai tay để kiếm tiền, trải qua một cuộc sống bình thường.
12
Kết quả, vừa ra khỏi cửa chính là đi liền 5 tiếng đồng hồ. . .
Đợi cho Phương Tý Thần nghe được tiếng mở cửa, đã là hai giờ sáng. Nhu nhu ánh mắt mệt mỏi, anh nghĩ vẫn còn may vì Phỉ không để cho anh đơi đến sáng, anh vốn nghĩ sẽ chờ rất lâu a.
13
“Người kia. . . chính là quản lí mới sao?”
Nam nhân nghe hỏi thoạt có chút sợ hãi: “Đúng vậy. Tiểu thư. . . Hắn gọi Phương Tý Thần, mới tiền nhiệm được vài ngày” Đương nhiên sợ hãi, ở trước mặt hắn là thiên kim của chủ tịch, tùy tiện một câu, sẽ làm cho hắn không có cơm ăn a.
14
Hôn rồi đột nhiên áp chế, anh cơ hồ đình chỉ khả năng suy nghĩ.
Theo bản năng mà phản kháng làm cho Phỉ có chút hờn giận. Hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay Phương Tý Thần, cảm thấy rõ ràng người trong lòng đang run rẩy.
15
Ngủ thẳng đến khi thức giấc, Phương Tý Thần vẫn là không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Phỉ còn nằm trên người anh, còn lưu lại bên trong cơ thể anh.
16 “Xin chào, tôi gọi là Kỉ Lễ Chi. ” Một tiếng nói rất có tinh thần đánh gãy suy nghĩ của Phương Tý Thần. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái cao gầy trước mắt. ”Thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.
17
Kêu lên đau đớn, anh không biết vì sao Phỉ sinh khí.
“Anh rất sợ tôi? Vi cái gì?” Không nhìn anh đang giãy dụa, Phỉ lạnh lùng hỏi. Thật sự là sinh khí, vì không có người nào dám không để ý tới hắn.
18
Phỉ hôn lên đôi mắt của Phương Tý Thần, cũng như những lần trước hôn đến khi anh không chịu nổi
Lần này, Phương Tý Thần không có đẩy hắn ra, mặc cho hắn hôn.
19 Ngày kế tiếp, hai người lại giống như lúc trước, Phỉ không hề đối anh làm chuyện gì không tốt, Phương Tý Thần cũng tận lực về sớm nấu cơm, trên bàn cơm lại có hai người.
20
Tức giận lan tràn trong lòng Phương Tý Thần, anh lẳng lặng chờ Phỉ về nhà.
“Đã về sao?” Phương Tý Thần trừng trừng nhìn Phỉ, gằn từng tiếng nói: “Phỉ.