21 “. . . . . . !” vẫn như lần trước, Phương Tý Thần bị Phỉ nắm lấy hai tay, cơ hồ không còn lực. Phỉ cứ như vậy một đường hôn xuống, tay lại không an phận tiến vào bên trong quần áo của anh.
22
Ánh mắt của nàng lập tức đối diện ánh mắt của Phỉ.
Hơi hơi kinh ngạc một chút, cơ hồ không thể tưởng tượng, trên thế giới cư nhiên có một nam nhân khi tức giận lại suất đến như vậy.
23 Bên trong nhà, hai bóng người gắt gao đong đưa, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dốc khiến người khác mặt đỏ tim đập, đó chỉ là khúc dạo đầu của đêm.
24
Hôm nay cũng không phải là một ngày tốt trời trong nắng ấm.
Nếu nói chính xác hơn, bão. . hôm nay có bão.
“Mẹ nó! Trời bão mà còn đi làm ~!” Không được nghĩ dù trời bão, một đám đến công ty báo danh, trên mặt mỗi người đều viết chữ chật vật không chịu nỗi.
25
Cứ như vậy ngồi im lặng, không gian của ba người như bị đóng băng.
Phương Tý Thần cảm thấy đau đầu, trên mặt của Phỉ vẫn là nụ cười tao nhã. Vốn anh không có làm chuyện thẹn với lòng, nhưng mà bị Phỉ bắt gặp.
26 “Đủ rồi! Buông. ” Phương Tý Thần nhẹ nhàng gỡ cánh tay như xiềng xích của Phỉ, biết bản thân nói sai, vốn nghĩ muốn hảo hảo giải thích, không nghĩ tới những lời này lại mang đến tai nạn lớn hơn.
27
“A. . . thật hiếm thấy a. . . hôm nay quản lí lại xin nghỉ. ”
“Đúng vậy a. . . khó trách được sáng nay lại không nghe giọng. ” Trong văn phòng mọi người khe khẽ nói, nhưng tóm lại, chuyện Phương Tý Thần xin nghỉ phép là sự thật.
28 “Ô. . . ” không hiểu đã qua bao lâu, nhưng Phương Tý Thần ngay cả khí lực ngẩng đầu nhìn chung quanh cũng không có, vừa mới chấm dứt đoạn cao trào mãnh liệt, lúc này anh đang tựa đầu vào lòng ngực của Phỉ, ngay cả khí lực để ngửa đầu lại ngủ cũng hầu như không còn, nhẹ nhàng nhắm mắt, cảm thụ ôn nhu của Phỉ.
29
“Đem theo đủ đồ đạc chứ?” trên mặt Phỉ luôn có một mạt tươi cười mang theo đùa cợt, dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn Phương Tý Thần sắp đi.
“A. . .
30
“Quản lí ~~ anh biết không? Hôm nay là sinh nhật của tôi” buổi chiều, lúc gần giờ tan tầm, mọi người bắt đầu thảo luận.
Người nói chuyện chính là một đồng sự nữ bình thường, mọi người chính là thảo luận như thế nào để thay nàng mừng sinh nhật, đương nhiên, Phương Tý Thần bản thân là quản lí, nên biểu hiện một chút tâm ý.
31 “Cậu, từ từ. . . ” Phương Tý Thần nhẹ nhàng đẩy ra, trước khi chính mình ngất xỉu điều chỉnh lại hô hấp. ”Tôi. . . Tôi đi tắm rửa, một chút nữa là có thể ăn cơm.
32
“A. . . Ngô. . . ” ngón tay của Phỉ trong cơ thể anh di chuyển, anh gắt gao nắm chặt tay, không muốn biểu tình của mình quá mức phóng đãng.
“Phỉ.
33
Một buổi sáng yên lặng, bị tiếng điện thoại đánh gãy, hình tượng Phương Tý Thần xây dựng từ trước đến nay giờ phút này bị biến mất.
“Cậu phải đi về Đức.
34
Hắn đi rồi, đây là ngày đầu tiên.
Còn chưa có thói quen sống một mình, Phương Tý Thần cũng không muốn ăn bữa sáng. Là bởi vì đây là buổi sáng đầu tiên không có hắn ư? Phương Tý Thần cảm thấy được.
35
Phỉ. . . Phỉ. . . Là cậu phải không?
Giống như những buổi sáng trước kia, vừa mở cửa ra, Phi tươi cười đến chói mắt đứng ngay trước mặt. Phương Tý Thần không thể tin được đứng ngốc lăng.
36
Sao lại như vậy. . . gọi điện thoại không ai nghe. . . tên kia đã biến đi nơi nào !?
Phỉ gọi điện thoại lần thứ một trăm linh một, trong lòng bắt đầu mắng thầm.
37 “Từ từ. . . ” Còn chưa có chuẩn bị tốt, tình cảm mạnh liệt liền bắt đầu, còn chưa kịp thích ứng ngón tay thon dài của Phỉ bên trong mình, một cỗ cảm giác kì dị liền nảy lên.
38
Hôm nay, Phương Tý Thần vừa đến công ty, liền cảm nhận được không khí kì lạ.
“Quản lí Phương. Chủ tịch cho mời ngài. ” Một thư kí nhìn hắn nói, vừa khách khí vừa tức giận mời hắn.