1 Lúc được người ta giới thiệu công việc này Thần Ca đã ngơ ra vài giây, không phải vì cậu quê mùa kém hiểu biết, mà là cậu chưa nghe qua cái công việc này bao giờ.
2 Lúc về đến nhà Thần Ca cả người đều không ổn.
Cậu lê bước nặng nề ngã xuống sofa, bình tĩnh mà xem xét lại, Ôn Uyển Nhu cũng không làm gì cậu, dựa theo hôm nay ở chung, hiển nhiên hắn là một người trầm mặc ít lời…Cậu còn đang nghĩ, đột nhiên sofa lún xuống, Con giai cún lông vàng cậu nuôi thở phì phì lên mặt cậu, lại còn nghiêng đầu liếm mặt cậu tam táp.
3 Giây phút Ôn Uyển Nhu mở gara, mắt Thần Ca thiếu chút nữa hoa lên.
Một hàng mô tô được lau chùi sáng bóng, đặc biệt còn có một chiếc quân sự việt dã, cũng không biết là do hắn tự độ thành kiểu dáng như vậy hay là lấy được từ chỗ nào, cả gara quả thực có thể để người ta đi tham quan.
4 Thần Ca ở trong WC đến khi mông lạnh như đóng băng mới nhớ ra hôm nay mình còn chưa đem điều khiển điều hoà đi sửa.
Cậu ấn xả nước, ngoài cửa liền vang lên tiếng cào cào cót két, Thần Ca tay nhanh mắt lẹ, một tay đẩy cửa một tay chặn miệng Con giai cún, đẩy nó ra ngoài.
5 Sau khi tiễn Ôn Uyển Nhu đi, Thần Ca thiếu chút liếm chén đĩa lại một lần nữa.
Thời khắc cậu đưa thìa cháo vào miệng, dường như cả tâm linh cậu đều run lên.
6 Khi Thần Ca tới phòng làm việc của Ôn Uyển Nhu, đối phương đang thảo luận với biên tập về tiểu thuyết tiếp theo.
Nói thật Thần Ca đến đây làm được mấy ngày, thực sự chưa từng thấy Ôn Uyển Nhu nghiêm túc làm việc bao giờ, mỗi ngày không ngẩn người thì đi mân mê sờ mó mấy vật liệu gỗ, thỉnh thoảng có chú tâm sáng tác, không được mấy tiếng đã viết xong số chương yêu cầu, để lại một đống lỗi sai chính tả cho Thần Ca xử lý.
7 VV gặp được giai đẹp liền không chịu đi, mặt dày mày dạn ở lại nhà Ôn Uyển Nhu ăn cơm chiều, ăn đến nỗi tam quan của bản thân cũng như được đổi mới. (Tam quan gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan, hiểu lơ mơ thì là nhận thức của con người đối với mọi thứ xung quanh)
Chớp mắt đã tới năm giờ chiều, Thần Ca thấy đã qua giờ mình tan tầm không biết bao lâu rồi, còn cứ ở đây da mặt cậu sẽ bị cái tên VV mắt mù này quẳng đi sạch sẽ mất, cậu vội vàng tìm một cái cớ, một tay ôm thùng một tay kéo VV ra cửa.
8 Thần Ca thầm cân nhắc nửa buổi xem ngày mai nên nói với Ôn Uyển Nhu thế nào, QQ của VV kêu lên không ngừng, cậu cũng không phản ứng.
Con giai cún nằm bên chân cậu ngủ vù vù, không hề có ý định phân ưu giúp ba nó chút nào.
9 Công tác trước sau như một vừa đơn giản lại nhanh chóng, hai người bận rộn khoảng hơn một tiếng xong, Ôn Uyển Nhu tắt máy tính, gõ gõ mặt bàn của Thần Ca.
10 Buổi tối VV đến, cái cách ăn mặc của y chỉ có thể dùng cụm từ ‘điểm tô lộng lẫy như đi pạc ty’ để miêu tả.
Y vốn có khuôn mặt trái xoan, lớn lên mi thanh mục tú, vậy mà không biết bôi cái gì lên mặt nhìn trắng bệch, trông chẳng khác nào trẻ con thiểu năng mới trốn khỏi bệnh viện tâm thần ra.
11 Buổi tối VV đến, cái cách ăn mặc của y chỉ có thể dùng cụm từ ‘điểm tô lộng lẫy như đi pạc ty’ để miêu tả.
Y vốn có khuôn mặt trái xoan, lớn lên mi thanh mục tú, vậy mà không biết bôi cái gì lên mặt nhìn trắng bệch, trông chẳng khác nào trẻ con thiểu năng mới trốn khỏi bệnh viện tâm thần ra.
12 Tay nghề nấu nướng của Thần Ca và của Ôn Uyển Nhu thực sự là hai đẳng cấp khác biệt.
Một là cấp bậc thầy, một là cấp thối nát.
May mà cậu sống độc thân, vẫn đủ khả năng làm ít đồ ăn đơn giản, hơn nữa Ôn Uyển Nhu còn đang cảm, chỉ có thể ăn cháo loãng dễ tiêu hoá, cậu tự tin mở tủ lạnh, bên trong —
Trống huơ trống hoác.
13 Trong lúc chờ chủ quán lấy bánh bao ra khỏi ***g hấp, Thần Ca gọi cho VV.
Giọng VV khàn khàn, Thần Ca vừa mở ví tiền vừa hỏi, “Ủa, mới dậy à?”
“Không,” VV nói, “Chỉ là cổ hơi khó chịu, cậu đang làm gì thế?”
“Đang mua cho anh đẹp trai bánh bao, ài, cậu biết không, hôm qua mình ngủ ở nhà anh ấy, thấy dáng người của anh ấy được lắm.
14 Sau khi Thần Ca tan tầm Ôn Uyển Nhu định đưa cậu về nhà, cậu nghĩ nghĩ, nói, “Vậy cũng được. Hôm nay VV ở nhà tôi, hôm qua tôi không về nên nhờ cậu ấy chăm sóc Lông vàng bự một đêm.
15 Beacher, phòng cố định.
Lúc Ôn Uyển Nhu đẩy cửa vào bên trong không có mấy người, hắn liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông trẻ tuổi bị trói trên sofa màu đỏ ở chính giữa, nhà họ Ôn nhiều người, cặn bã tất cũng nhiều, người em họ này của hắn xem như nhân vật nổi bật trong số đó, một lòng một dạ dành hết cho chiếu bạc, không quan tâm bất cứ sự đời nào, bị cha gã cứng rắn chém ngón tay út, không nhớ đời được bao lâu, vừa xuất viện liền chạy từ nhà mình đến nhà chú Ôn Ôn Đình Như của gã tìm nơi nương tựa.
16 Chuyện này phải kể ngược lại từ hai tháng rưỡi trước.
Lúc ấy công việc của VV bị người ta gây khó dễ, bạn gái có mối quan hệ mờ ám với một gã đàn ông khác, mẹ nó còn đến đòi tiền y.
17 Đóng cửa xong, Thần Ca còn chưa ổn định được cảm xúc, vừa quay đầu sang đã thấy VV ngồi xổm bên chân cậu, nhìn cậu đầy cổ quái.
“Mợ cậu làm mình sợ muốn chết!” Thần Ca bị y doạ rụt về sau, nói, “Cậu ở lâu với Lông vàng bự cho nên tập tính cũng giống nhau rồi à?”
VV gãi gãi mặt, vẻ mặt có chút đăm chiêu đi ra ngoài.
18 Ôn Uyển Nhu đưa Thần Ca đến một cửa tiệm lâu năm chuyên về các loại canh lâu năm vô cùng nổi tiếng, giá cả cũng khá hợp lý, Thần Ca đã đến đây vài lần, vừa ngồi xuống liền gọi một phần canh thất trân.
19 Ôn Uyển Nhu và Thần Ca rõ ràng là loại con trẻ đáng ghét vừa sinh ra đã khiến ba mẹ hận không thể bóp chết, hai người bước vào công viên giải trí, liếc nhau, trăm miệng một lời, “Nhà ma với tàu lượn siêu tốc, chọn cái nào?”
Ừm, loại trò chơi khiêu chiến cực hạn của trái tim như tàu lượn siêu tốc tất nhiên là phải chơi trước rồi, Thần Ca cười hắc hắc, nói, “Chơi tàu đi.
20 Thần Ca run run nhìn Ôn Uyển Nhu đẩy cửa ra, hỏi, “Anh nói thử xem, tóm tắt này có phải là chuyện, chuyện thật không?”
Ôn Uyển Nhu nắm tay Thần Ca, giọng nói vang vang hữu lực, “Thật.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 120