1 Đàm Nhuệ Dương vừa bước vào nhà liền nhìn thấy trước cửa nhà đặt ở đó là hai đôi giày. Ngẩng đầu nhìn thấy hai người ngồi ở salon.
“Về rồi sao?” Châu Sưởng không quan tâm lắm tùy ý hỏi cậu.
2 Nhuệ Dương cùng với anh tiến đến căn phòng đã được đặt trước. Đột nhiên Nhuệ Dương đứng trước cửa một lúc không chịu đi vào, cúi đầu ngửi ngửi quần áo của chính bản thân.
3 Châu Sưởng nhỏm dậy nghe điện thoại khiến cậu vô thức cựa mình quay lưng vào anh, Châu Sưởng nhẹ nhàng 1 bên ôm cậu lại, 1 bên tiếp tục nói chuyện điện thoại: ” Có chuyện gì sao?”
Tống Dương trả lời, giọng nói mang chút thất vọng ” Mọi người về rồi, em không ngủ được”
” Đêm động phòng hoa chúc không ở bên cạnh vợ sao?” Châu Sưởng cười nhẹ, bên cạnh Nhuệ Dương đang nhẹ nhàng ôm lấy tay anh.
4 Đến cuối tháng Châu Sưởng xin nghỉ phép năm, anh cũng không lên kế hoạch gì cả, chỉ đi theo Nhuệ Dương đến gara sửa xe.
Trước giờ anh vốn là người rất chú trọng vẻ bề ngoài, bây giờ đến gara xe rõ ràng có thể nhìn thấy con người này không liên quan gì đến nơi này cả.
5 Châu Sưởng ngây ra 1 lúc, quay đầu nhìn y, tay bất giác nắm chặt vô-lăng xe, một lúc sau mới có thể nói: ” Em muốn thử sao?”
Tống Dương chau mày ” Không được sao?”
Châu Sưởng cười:” em đừng giỡn nữa, đã bao giờ em thích đàn ông, nhanh xuống xe đi anh sắp muộn giờ làm rồi.
6 Hai người hôn nhau 1 lúc sau mới chịu buông ra, Châu Sưởng tiện tay đặt ở trên eo Tống Dương trượt dài xuống hạ bộ của y, Tống Dương cười nhẹ,rút tay anh ra, ngẩng đầu nhìn anh 1 cái” Nhanh như vậy đã muốn rồi?”
Châu Sưởng ôm eo y, kéo y vào lòng anh ” Ân” nhẹ 1 tiếng.
7 Nhuệ Dương còn có nơi nào để đi? căn phòng lúc trước cậu thuê đã sớm trả phòng rồi, bây giờ chỉ có thể đến gara xe ở tạm, ở đó cũng có một căn phòng nghỉ ngơi nhỏ, cậu cũng có thể tạm thời ở đó vài ngày.
8 Nhuệ Dương tiễn Châu Sưởng về, niềm tin về anh trong lòng cậu sớm đã mất hết rồi. Làm người thay thế cũng đã nhiều năm nay, lại còn tận tai nghe được 2 người đó bàn luận làm sao chia tay với cậu, đã tệ hại đến mức đó, cậu làm sao có thể vì 1 câu nói đó lại tiếp tục tin tưởng Châu Sưởng được.
9 Buổi tối sau khi tan làm anh cùng Tống Dương cùng nhau đi ăn. Thức ăn chưa lên, Châu Sưởng chau mày cầm muỗng liên tục khuấy ly café trước mặt.
10 Nhuệ Dương cũng không để ý lắm chuyện Trần Hào bày tỏ với mình. Trần Hào nhìn thấy cậu và Châu Sưởng hôn nhau, cãi nhau, những điều này có thể đã khiến cho anh cảm thấy lạ lẫm hoặc hiếu kì, đợi qua một thời gian nữa chắc sẽ bình thường lại.
11 Nhuệ Dương từ từ im lặng ăn bữa sáng của mình, cũng không để tâm đến lời của Châu Sưởng. Bây giờ anh nói gì cũng hay, làm gì cũng tốt, nhưng bất kể khi nào chỉ cần Tống Dương xuất hiện thì sẽ thay đổi ngay lập tức.
12 Châu Sưởng rời khỏi bệnh viện, tâm trạng cảm thấy vô cùng chán nản, đứng dựa vào xe hút liên tục mấy điếu thuốc, rồi mới từ từ lái xe về nhà.
13 Châu Sưởng tới bệnh viện chỉ thấy một phòng trống trãi, đồ đạc trong tủ cũng dọn đi mất. Anh liền vội vàng chạy xe đến gara xe, xe vừa dừng trước cửa tiệm liền thấy Trần Hào bước tới.
14 Đàm Nhuệ Dương đi thăm mộ mẹ, cậu thắp nhang, quỳ gối trước bia mộ không nói câu nào.
Đợi đến khi hương cháy gần một nữa mới xực nhớ ra, thắp hương lên trước bia.
15 Mọi thứ đều được an bài rất thuận lợi, bởi vì tình trạng của Đàm Nhuệ Dương không thể kéo dài thêm được nữa, đối với cậu đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
16 Sau khi tiễn Từ Minh đi, cậu đứng thẳng người, xoay người chậm rãi bước vào tiệm, cửa hàng này so với cái trước lớn hơn không ít, mặt tiền của tiệm sáng sủa rộng rãi rất nhiều.
17 Đàm Nhuệ Dương yên tĩnh đóng cửa, đứng dựa một hồi liền xuống lầu lên xe.
Hắn ngồi trên xe lấy ra phần cơm vừa mua, từng miếng to miếng to nuốt vào miệng.
18 Nhuệ Dương chạy mấy vòng thành phố, rồi chạy suốt đêm về thẳng chỗ cậu đang ở.
Về đến nhà thì trời cũng đã sáng, cậu chạy xe cả một đêm, mệt mỏi không chịu được, tùy tiện tắm rửa một tí, còn chưa kịp nghĩ về cuộc gặp gỡ vô tình với Châu Sưởng thì điện thoại đã reo lên một hồi chuông dài.
19 Châu Sưởng lái xe trở về nhà, trong lòng cảm thấy mấy năm nay chưa bao giờ nhẹ nhõm như bây giờ. Hoặc có thể nói, anh sống hơn ba mươi năm nay chưa trải nghiệm qua cảm giác này bao giờ, cái loại cảm trong giác trong khổ lại xen lẫn một tia ngọt ngào.
20 Đây là lần đầu tiên từ khi hai người chia tay, Nhuệ Dương quay là căn hộ này. Trong nhà vẫn như là ba năm trước, không có gì thay đổi. Kể cả những đồ cậu không mang theo, vẫn được đặt tại chỗ cũ không di chuyển.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 9