1 Cầm vật phẩm trong tay, một chàng trai trông khá mảnh mai chạy nhanh trên con phố lớn, mồ hôi túa ra cho thấy cậu lúc này mệt vô cùng nhưng lại vẫn như cũ không ngừng nghỉ chạy.
2 Niềm vui sướng sau khi gặp mặt đã phần nào bình ổn lại, trong mắt Lâm Hạo Nhiên lưu chuyển nỗi niềm phức tạp… Thấm thoát năm tháng đã vụt qua, năm đó chính mình thần thái hăng hái sáng láng giờ đây đã bị thiêu hủy dần theo sự gian khổ, lưu lại chỉ có cuộc sống bôn ba đầy tan thương,cho nên cảm giác tiếc hận hắn vô cùng quen thuộc.
3 “Cậu thế nào mà lại quen biết với tổng giám đốc Lâm?”
Tươi cười nịnh nọt làm cho Vân Hi có chút không quen, cậu thối lui từng bước về phía sau. Dù sao một giờ trước còn đối với cậu hung hăng, đột nhiên biến thành bộ dáng lấy lòng, vô luận là ai đều có chút không được tự nhiên “Tôi không biết ngài ấy.
4 Về đến nhà, thái dương đã ẩn lạc phía cuối chân trời, pha bình trà ngon mời Lâm Hạo Nhiên đang ngồi trên sô pha, Vân Hi trên mặt hiện lên vài phần xin lỗi “Thật có lỗi, Hạo Nhiên, hôm nay công việc thật quá nhiều khiến anh phải đợi lâu như vậy”
“Không sao.
5 Sau bữa cơm chiều, Lâm Hạo Nhiên có việc nên đã rời đi. Cùng con xem tivi, thoáng chốc đã tới giờ đi ngủ… Chúc Minh Tuyên ngủ ngon, Vân Hi trở về phòng, nằm trằn trọc vẫn không sao yên giấc nên cậu đi ra ban công ngồi ngắm cảnh trời đêm.
6 “A…!”
Người đẫm mồ hôi thấm ướt áo ngủ, Vân Hi thở hổn hển…Một tay chống đỡ đầu chậm rãi ngồi dậy, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt hiện ra một mảnh tuyết trắng…
Nghe thấy thanh âm hét lên đầy sợ hãi, Minh Tuyên ngay cả giầy cũng chưa kịp đi vội vàng lo lắng, đẩy cửa phòng ngủ xông vào, bước nhanh tới trấn tĩnh thân hình đang run rẩy của phụ thân “Ba, ba làm sao vậy?”
Thanh âm quan tâm của đứa con làm cho Vân Hi dần dần thanh tỉnh, cố gắng giữ vững tâm trí đang gợn sóng, không cách nào bình ổn lại “Ba không sao, gặp ác mộng thôi.
7 Cảm giác dị thường nơi trái tim không làm cách nào dịu lại được, sắc mặt Vân Hi trắng bệch như tờ giấy, hai tay che đầu, tựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống nền đất lạnh như băng….
8 Dừng xe trước nơi Vân Hi đang sống, Lâm Hạo Nhiên nhanh chóng xuống xe, mở cánh cửa đối diện. Nhìn Vân Hi có chút say rượu đang ngồi trên ghế, Lâm Hạo Nhiên lo lắng lên tiếng.
9 Tới công ty, nhìn chiếc xe thể thao đen kia vẫn không rời đi, Vân Hi tâm càng thêm chua xót… khi cậu đang cố gắng muốn quên đi thì sẽ luôn có cơ hội khiến cậu phải nhớ lại, toan điềm khổ lạt *, chung quy vì sao!
(* Nguyên tác 酸甜苦辣 – Suan tian ku la – toan điềm khổ lạt: suān 酸 (toan) = chua, tián 甜 (điềm) = ngọt, kǔ 苦 (khổ) = đắng, là 辣 (lạt) = cay; đây là một thành ngữ của Trung Quốc ý chỉ cảm giác hỗn độn phức tạp; ứng với câu đắng cay ngọt bùi ở )
“Lục Vân Hi.
10 “Vân Hi. ”
Tiếng gọi ôn nhu khiến Vân Hi quay đầu, nhưng trên mặt tuyệt nhiên không có một tia ấm áp, lưu lại chỉ có vẻ mặt cung kính xa lạ “Tổng giám đốc Lâm, Chủ tịch Đường.
11 “Lục Vân Hi, cậu đi đưa ngay tập văn kiện quan trọng này đến số 36 đường Tân Nam, phải đi thật nhanh. ”
Không nghe thấy lời đáp lại của đối phương, phó tổ trưởng Lưu Thành đẩy gọng kính, từ trong đống văn kiện ngó đầu, nhìn thấy người đang ngồi trên bàn không hề phản ứng, bất đắc dĩ thở dài một hơi,cầm lấy tập văn kiện để trước mặt đối phương, vỗ vỗ người nào đó đang còn ngơ ngác “Cậu nếu thấy không thoải mái, tạm thời có thể trở về nghỉ ngơi một chút.
12 Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu rọi khắp nhân gian, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Vân Hi khóe miệng trước sau vẫn cong lên một nụ cười thản nhiên. Dù sao cũng vừa mới chấm dứt cuộc thi vào trường đại học, bất kì tâm tình của người học sinh nào cũng đều nhẹ nhõm, thư thái như mây trôi bồng bềnh trên bầu trời vậy.
13 Mặt trời mọc rồi lại lặn, mỗi ngày trôi qua như nước chảy, thời gian thấm thoát như thoi đưa, ngày công bố kết quả cũng đã gần kề…
Lúc này mới chỉ là năm giờ sáng, vỗn dĩ hai người còn đang yên giấc thì lại đều đồng thời xuống giường, Đường Dịch Thần mặc áo sơ mi nhìn khuôn mặt đầy tươi tỉnh của Lục Vân Hi, khiến trến mặt hắn cũng nhiễm một vẻ mỉm cười ấm áp “Sao lại vui vẻ thế?”
Cầm một cái gì đó lấy từ sau lưng, Lục Vân Hi tươi cười khua khua trên không trung “Giấy báo trúng tuyển của em nè…”
Đôi môi dịu dàng áp lên trán Vân Hi, tản ra mùi thơm ngát “Chúc mừng em….
14 Mua cái gì đó mà cha mẹ thích ăn, Vân Hi liền trở về ngôi nhà mà mình đã sống mười mấy năm. Nhìn cả tòa biệt thự đều không thấy bóng dáng một người hầu nào, mà cha mẹ khó có được cơ hội tề tụ cùng nhau thì lại ngồi trong đại sảnh…Vân Hi căng thẳng, đột nhiên trong lòng có một dự cảm không tốt, nhưng là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh chẳng qua *….
15 “Lục Vân Hi, cậu rốt cuộc có nghe thấy lời tôi nói không thế?”
“A! Cái gì?” Áy náy nhìn Tùng ca “Tôi không chú ý lắm, anh có thể nói lại một lần nữa không?”
“Tôi nói là, cậu làm hết ca chiều nhé, không thành vấn đề chứ?”
Khẩu khí có vẻ cố chấp kèm theo một ít bất mãn “Tôi hỏi cậu là có chuyện gì phải không, nếu cứ ngồi ngẩn người như thế thì dù tôi có nói gì cậu đều không lọt vào lỗ tai, cậu còn bảo không có việc gì nữa à?”
Hôm nay chỉ phải làm nửa ca, đáng lý buổi chiều được nghỉ ngơi thì lại bị ‘trưng dụng’ vô cớ, Vân Hi cũng không phản bác, nhưng đối mặt với lỗi sai hay thất thần của mình, Vân Hi cũng thẳng thắn nhận lỗi “Thực xin lỗi!”
“Cậu luôn nói ba chữ này, không thấy phiền à, nếu xin lỗi mà có tác dụng thì tôi đã…….
16 Nhìn Đường Dịch Thần nhẹ nhàng đặt mình trên chiếc giường ngoại cỡ, Vân Hi ngực căng thẳng “Mời anh đi ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh một mình. ”
Như không nghe thấy lời nói của Vân Hi, Đường Dịch Thần cởi áo khoác âu phục của mình ra, sau đó liền gắt gao ôm Vân Hi vẫn một mực giãy dụa vào trong lòng, nằm ở trên giường, không tiến thêm một bước nào nữa, chỉ ôm ấp đầy bá đạo nhưng không kém ôn nhu “Vân Hi, không nên động đậy, để anh ôm thế này thôi, được không——–?”
Chỉ một câu nói, chớp mắt đã khiến cho đối phương mềm lòng, động tác giãy dụa nháy mắt đình chỉ (dừng lại).
17 Trong phòng tĩnh lặng, bao trùm một bầu không khí áp lực khó chịu , tuy vậy vẫn không có người nào lên tiếng…. Biết là không còn cách nào để thuyết phục người này, nhưng Lục Vân Hi vẫn một lần nữa nâng đôi mắt không một tia dao động lên, cố gắng làm thông suốt triệt để mọi vấn đề “Dịch Thần, chúng ta còn có thể là bằng hữu.
18 Mặt trời nhô lên cao, Đường Dịch Thần dần dần tỉnh giấc, hắn với tay mò mẫm trên giường, nghĩ muốn đem người yêu dấu ôm vào trong lòng, nhưng tay không hề cảm nhận được độ ấm như dự kiến, hắn đột ngột ngồi bật dậy, vẻ ngái ngủ nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì “Vân Hi——–.
19 Hoàn toàn không chú ý tới Trịnh Tuệ khi nào rời đi, bước quay về phòng ngủ, Đường Dịch Thần nhẹ nhàng ôm trầm lấy Vân Hi đang mê man vào trong lòng mình, hơi thở có phần run rẩy, tâm niệm phức tạp, tư vị chua xót, đau đớn lúc này có lẽ không thể sánh nổi với nỗi đau năm đó Vân Hi phải chịu đựng! Mang theo hối hận vô hạn, mắt gắt gao khép chặt, Đường Dịch Thần cẩn trọng hôn lên đôi môi người đang say giấc nồng….
20 Bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng trôi lững lờ, thật là một ngày với thời tiết tuyệt vời…. Nhưng không khí tràn ngập sự tươi mát trong lành này lại không cách nào vươn tới cõi lòng của Vân Hi, cậu ngước nhìn bầu trời xanh, ‘lắng nghe’ nó, nhưng vẫn như cũ không thể cảm nhận thấy điều gì, nghĩ muốn đứng dậy nhưng lại không hề có chút khí lực nào….