1 Tây Thiên có núi, tên Kim Cương Luân, tam muội chân hỏa quanh năm thiêu đốt trên đỉnh núi. Cứ mỗi ngàn năm lại có chim từ phương xa tới, mạo như kim sí đại bàng, không ngại vạn dặm, dục hỏa niết bàn.
2 Vùng hoang giao, lục thảo thê lương, những đóa hoa nho nhỏ hình ngôi sao màu lam nở khắp đồng nội, một loại tiểu điểu màu xám vui mừng nhảy tới nhảy lui giữa khóm hoa.
3 Thanh nguyệt ẩn, ngân hà dao, hiểu phong tàn lệ cạn khô. Bóng nến bịn rịn, mộng khó giữ, nhật nguyệt trong Yên Hà cung. Từng xót thương, hồng nhan yểu mệnh, một mai tóc xanh hóa tuyết trắng.
4 Mùi mạn đà la xa xỉ danh quý ẩn ẩn bay ra từ trong chiếc lò vàng tạo hình tiên hạc, thời gian phảng phất ngưng trú giữa hương thơm nồng nàn ấy, màn trướng trùng trùng lẳng lặng buông trên tấm thảm dày cộm, tua cờ dài thườn thượt chảy xuôi hoa mỹ.
5 Côn trùng kêu vang, ánh trăng thanh lạnh như nước vẩy khắp cây hoa. Trong gió đêm vùng ngoại thành, vị lành lạnh của sương sớm lặng yên khuếch tán, tan vào trong tóc, phảng phất như mộng.
6 Mặc dù đang là đầu thu, song đêm đã rất lạnh. Bên cạnh rừng cây ở ngoại ô Huyễn Vân thành, một nhóm người dân tộc thiểu số Nam Cương trang phục đoản y đang bận bịu, họ đã dựng xong màn cỏ, hiện tại đang nhóm lửa.
7 Giữa minh mông, hồng quang rạn nứt, trên xanh dưới đen, thiên địa bắt đầu phân chia. Trong thiên địa tự nhiên sinh thành chính lệ hai khí, hai khí giằng co lẫn nhau, sau phân hóa thành hình người.
8 Bầu trời tối đen nặng trĩu, mới ban nãy trời còn xanh trong như tẩy, mà bây giờ mây đen đã kéo đến đen kịt, từng tiếng sấm rền ầm ầm vang dội ở phương xa, gió thổi ào ào, có lẽ là trời sắp mưa rồi, những người trên đường đều cúi đầu bước vội.
9 Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân.
Dưới ánh trăng thanh lạnh, ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước vách núi có khắc bài thơ giữa rừng.
10 Thời điểm Yên Hà cung đẹp nhất trong ngày, là chạng vạng.
Thần giới cũng có hoàng hôn, nhưng hoàng hôn của Thần giới càng tráng lệ cũng càng vô tình hơn phàm giới.
11 Trong bóng tối, có rất nhiều người đang chạy, trong miệng họ kêu một cái tên, kêu không ngừng, từng tiếng từng tiếng như muốn khóc ra máu.
Nhưng lại có càng nhiều người vẫn duy trì trầm mặc, trầm mặc vô tình.
12 Ma Linh cung, ngàn vạn năm qua không hề thay đổi chỉ là xa hoa và tĩnh lặng. Trên thảm bày đầy những đồ án diễm lệ, hương mạn đà la huyền ảo tùy ý tràn ngập, dễ dàng chế thần trí người ta không rõ, như là các đời chủ nhân nơi này đã tận lực muốn giữ lại chút hơi thở cuối cùng của phàm giới.
13 Giữa chiều hôm mỹ lệ thê lương của Thần giới, có tiếng tiêu vang lên, như ti như lũ, như oán như mộ, như khóc như tố, nói không bao giờ hết là tâm sự miên miên của nhân gian kia.
14 Bến cảng náo nhiệt, biển người cuồn cuộn như nước chảy.
Cờ xí màu đen hạ xuống, thuyền hàng đến từ phương xa vừa cập bến, lập tức dựng lên mấy cái đài đơn giản để rao hàng, rao không phải thứ gì khác, là nô lệ, dân cư bắt từ Trung Châu đại lục cách đó không xa, hoặc là cướp bóc trên biển.
15 Sương mù mỏng manh bốc hơi bay lên, hình cắt của cung điện màu đen theo sự chán nản bao năm của chủ nhân mà sức sống giảm sút, lạnh băng bất đắc dĩ, lẳng lặng lặp lại sự tang thương năm này qua năm khác.
16 Thái dương rơi xuống vĩnh viễn, trên đường chân trời sẽ do hắc ám và lạnh giá mãi mãi thống trị, bởi vì người kia đã không còn. Thái dương của ta, lại bị ta tự tay hủy diệt! Sinh mệnh của ta sẽ không bao giờ có thể xuất hiện một chút ấm áp nào nữa, ta thà rằng ngủ say, cũng không muốn đối mặt với thế giới hoang vu đã mất đi y.
17 Đông Quân, Đông Quân, mặc kệ thế nhân xưng hô chàng thế nào, chàng chỉ là Đông Quân của ta. Có lẽ trong mắt họ nhìn thấy chính là Diễm Hoàng vĩ đại kia, nhưng trong mắt ta, nhìn thấy vĩnh viễn chỉ là Đông Quân luyến tiếc hoa mà thôi.
18 “Giản, ngươi xem đây là cái gì? Ngươi sẽ nhanh chóng có được khoái hoạt của mình một lần nữa. ” Nói rồi thiếu nữ vươn tay về phía thiếu niên, bàn tay chậm rãi xòe ra.
19 Trước Vân Tiêu quan, đại phong gào thét. Trên môn lan bạch bích ngọc điêu hùng vĩ hình vòm, có vết nước gợn hình rẻ quạt, đó là kỷ niệm còn lưu lại từ hơn ba trăm năm trước, trong một trường đại chiến khoáng thế giữa Thần giới Thiên Đế và Ma giới Thánh Quân.
20 Tảng sáng, ba quang lập lòe trên mặt u đàm xanh biếc, có hương hoa nhàn nhạt phát tán, hoàng y thiếu nữ ánh mắt sáng ngời, nhìn thiếu niên đang quan sát bài thơ khắc trên vách núi không hề chớp mắt.