1 Nặc Mã Tư Đặc, sinh ra tại một cái thôn nhỏ vô danh, tại đây mọi người đều gọi hắn là Nặc Mã.
Nặc Mã năm nay 17 tuổi, từ lúc hắn có thể nhớ được đến này chưa từng nhìn thấy phụ thân nên cũng không nhớ rõ tướng mạo của phụ thân hắn.
2 ” Vị tiểu ca anh tuấn này, ngài có vẻ như rất vội vã thì phải, muốn đi về hướng nào thế? “
” Hả? Ngươi hỏi ta muốn đi đâu hả…”
Nặc Mã Tư Đặc đang lưỡng lự đứng ở cửa rừng thì có một thanh âm gian xảo vang lên.
3 “Hô
khu rừng này là cái quỷ gì trời? ” Nặc Mã đã đi qua cái giao lộ có ký hiệu những mười chín lần rồi, rốt cuộc chịu không được dựa vào cột mốc chỉ đường nghỉ ngơi.
4 “ khà khà… Ta muốn là người đầu tiên a~~” Tiếng nói *** hèn của yêu thú vang lên.
Móng tay dài nhọn hoắt biến thành năm con rắn nhúc nha nhúch nhích, đầu lưỡi uốn éo duỗi ra duỗi vào.
5 ” Đừng! Đừng tiến vào nữa …. Ô … ô … “
” Phía trước dũng giả còn không được hầu hạ kìa. ”
Hai đầu yêu thú này vốn là huynh đệ ruột thịt, ca ca tuy nhỏ bé nhưng tính cách lại vô cùng sắc bén, trái ngược lại thì đệ đệ lại cao gầy khoẻ mạnh và dũng mãnh.
6 Nhìn thấy Nặc Mã chết ngất, yêu thú đang kẹp chặt lấy U Linh kỵ sĩ cũng cảm thấy phiền chán,” Nhanh lên một chút, rốt cuộc ngươi có muốn bắn không hả?” Thu hồi cái lưỡi đang quấn lấy Nặc Mã nam cây, yêu thú đánh ngáp một cái.
7 ” … Thật, thật vậy ư? Vậy ta phải làm gì mới qua được? ” Nặc Mã cố gắng hỏi tiếp.
” Không cần làm gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn bị thượng thôi. ” Yêu thú anh nói xen vào.
8 ” Dũng giả không nghe lời muốn chịu phạt sao …. khà khà …”
Yêu thụ dùng xúc tua cuốn lấy tiền bưng của Nặc Mã, mũi nhọn đâm vào lỗ nhỏ càng lúc càng vào sâu.
9 Bông hoa mặt người cười khúc khích, còn dùng đầu lưỡi khẽ liếm gương mặt Nặc Mã.
Nặc Mã bị cái thứ giống mình như đúc chạm vào, hai tròng mắt trừng trừng mở lớn hơn, vốn mắt đã to, bây giờ lại càng giống như một viên ngọc sắp từ hốc mắt lăn xuống.
10 ” Oa
đau quá à~~” Nặc Mã bị ngã từ không trung xuống, toàn thân đau nhức nhưng vẫn cố gắng bò dậy.
Phát hiện chính mình thật sự bi thảm, toàn thân dính đầy chất lỏng không rõ lai lịch, giữa hai chân thì lại đau như bị hoả thiêu, Nặc Mã không nhịn được liền oa oa khóc lớn trách ma pháp sư thô bạo.
11 ” Ngươi muốn tự lấy thân báo đáp hay muốn ta cường bạo ngươi đây?” Một giây trước là một ma pháp sư hung ác, một giây sau đã trở thành đại ca ca vô cùng ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng hiền lành đồng thời thi triển [ nghịch hà hình cố định ] đem Nặc Mã đè ép trên mặt đất.