1 Năm nay mùa hè đến rất sớm, mới tháng sáu đã vào hạ, tháng bảy ve bắt đầu râm ran, ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu tựa như có thể thiêu đốt mọi thứ.
2 Ngày hôm sau Tô Tần phải đến trường làm thủ tục nhập học, phía dưới bọng mắt có quầng thâm nhàn nhạt. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu bị mất ngủ, cả đêm lăn qua lật lại trên giường, tiếng nói cười rộn rã ngoài kia giống như một bóng ma đang đè nặng.
3 Đối với lời khen của Lưu Bị, Tô Tần cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo. Trong suy nghĩ của cậu, muốn thay đổi số phận thì phải tự mình cố gắng. Dựa theo quan niệm của người Trung Quốc, đến trường, đi thi, tốt nghiệp đại học xếp loại giỏi, sau này con đường công danh sẽ thuận buồm xuôi gió, tương lai sẽ vô cùng sáng lạng.
4 Chính Nghiêm Qua cũng không biết tại sao mình lại làm chuyện này, suốt hai mươi lăm năm anh mới chỉ từng thử một lần, lần đó anh uống say, lại đụng phải một người đàn ông rất dễ thương, người kia bằng tuổi anh, đôi mắt non nớt hệt một thiếu niên mới lớn.
5 Trước khi đi tới trường học, Tô Tần đi dạo quanh khu nhà mình một vòng. Phía sau khu chợ có một nhà trẻ, cánh cửa sắt đã cũ, sân rất nhỏ, chỉ đủ để bày một chiếc bập bênh và một chiếc cầu trượt nhỏ.
6 Sau buổi sáng ngày hôm ấy, Tô Tần không gặp lại Nghiêm Qua. Cứ nghĩ hai người sẽ không phải dây dưa gì với nhau nữa, cậu còn định giấu kín chuyện ngày hôm ấy trong lòng, nhưng không ngờ vài chục tiếng đồng hồ sau, hai người không hẹn mà lại gặp, hơn nữa lại trong hoàn cảnh hỏng bét như vậy.
7 “Ủa, chứ không phải cậu cố ý đụng sao. ”
Thanh âm lành lạnh khẽ truyền tới, Tô Tần sửng sốt, giương mắt nhìn.
Người đàn ông dựa vào tường, miệng ngậm thuốc đầu cột khăn ngồi phía sau tủ kính.
8 Ngày 09 bắt đầu nhập học quân sự, đây chính là ngày nóng nhất trong tháng chín. Đại khái còn khoảng mười ngày nữa mới lập thu, nhưng với thời tiết ở Nam Thành, đến khi ấy cái khô nóng vẫn kéo dài, muốn mát mẻ thật sự, có lẽ phải đợi sang tháng mười.
9 “Không có gì. ” Tô Tần đưa mắt nhìn cảnh tượng ầm ĩ trong phòng khách, mặt không đổi sắc nói.
Nghiêm Qua nhíu mi, “Ngại nhiều người sao? Để anh đuổi bọn họ đi.
10 Năm giờ sáng, Tô Tần tự nhiên tỉnh dậy. Nam Thành vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, trời lờ mờ sáng, tiếng quét rác của công nhân vệ sinh vang lên ngoài đường cái.
11 Thật ra cũng chỉ là một con cá vàng, lại mới nuôi được ít ngày, Tô Tần cảm thấy mình không nên xúc động mạnh như vậy, chỉ là không hiểu tại sao, trong lòng có chút buồn bã hốt hoảng.
12 Cuối cùng, buổi tối chia phòng ngủ như thế này: Lưu Bị và Nghiêm Qua cùng nằm giường lớn ở phòng ngủ chính, Tô Tần ngủ ở giường nhỏ trong phòng Nghiêm Qua.
13 “Anh trai tôi cậu cũng biết mà. ” Trần Minh có chút không tự nhiên nói: “Mẫu Trần Hạo, học viện nghệ thuật năm thứ hai. ”
Tô Tần ừ một tiếng, “Anh ta nói với cậu rồi?”
“Nói rồi.
14 Sau khi ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, hai bên rốt cuộc ngừng công kích, Lưu Bị và Trương Dũng Nghĩa bị cảnh cáo miệng, Mẫu Trần Hạo thì bị thầy của mình ca cho một bài, cũng không dám ho he thêm gì nữa.
15 Căn nhà nhỏ đen kịt, ánh đèn pin chỉ đủ rọi sáng một khoảng. Một nửa gương mặt người đàn ông chìm vào trong bóng tối, thân thể cường tráng đẹp trai hơi nghiêng ra ngoài, mái tóc dài che đi khuôn mày, bởi vì hơi ngửa đầu mà đường cong sống mũi vươn thẳng ra, không khỏi mang tới cảm giác gợi cảm, miệng ngậm đèn pin, hàm dưới căng thẳng, cánh tay và đường cong cơ thể phập phồng rắn rỏi.
16 Ngày tập quân sự cuối cùng, buổi tối có lễ mừng tân sinh viên.
Sáng sớm lúc Tô Tần xuống xe bus, Ngô Úy đã đứng ở trạm xe chờ cậu. Sương sớm làm ướt mái tóc đen của anh.
17 Gần đây Nghiêm Qua luôn cảm thấy là lạ, anh ngồi phịch xuống sô pha xem tivi, trong tay cầm một chai bia và một xiên gà nướng. Hai chân gác trên bàn trà, bên miệng ngậm điếu thuốc, nháy mắt trời đã tối om.
18 Tô Tần biết, H1N1 là một loại siêu virus, đối tượng nhiễm bệnh chủ yếu là các loài chim và con người, Tổ chức Y tế thế giới cho rằng biến thể mới của H1N1 có nguồn gốc từ lợn, vậy nên truyền thông đại chúng thường gọi là ‘cúm lợn’.
19 Bệnh viện xác nhận Chu Bảo Bảo và bố mẹ cô bé còn chưa nhiễm cúm, Bảo Bảo chỉ bị cảm thông thường, điều này khiến cho mọi người và cả viện đều thở phào nhẹ nhõm.
20 Nghiêm Qua chỉ nói một câu vậy thôi, nhưng lại khiến Tô Tần rơi vào trầm tư.
Hôm nay có đủ rồi mới tính tiếp chuyện ngày mai? Tựa hồ rất có đạo lý, cảm giác câu nói rất có ý nghĩa, nhưng lại vẫn như cũ.