21 Tô Tần lờ mờ hiểu được ý Trần Miểu nói, tuy vậy cảm giác vẫn rất mơ hồ. Sân tập cách đó không xa đã sớm khai trận, Trần Miểu và mấy nữ sinh đi lên chiếm chỗ ngồi trước, thật ra cũng không có nhiều người tới xem trận so tài này, trên khán đài chỉ thưa thớt vài bóng.
22 Trận đấu đột nhiên nghiêng về một phía, mặc dù năm nhất thiếu một người, nhưng bởi vì có Triệu Thần làm phòng thủ hậu phương nên từ sau hiệp hai, thế cục đổi thành năm hai bị dẫn trước.
23 Tô Tần hỏi Lưu Bị: “Cậu không về ký túc xá sao? Bị phát hiện thì làm sao?”
“Sợ gì. ” Lưu Bị tùy ý phất tay, “Có đám Đại Dũng bao che cho rồi. ”
Nghiêm Qua tựa như có chút hoài niệm, anh hỏi: “Vẫn là mấy thầy giáo với hội sinh viên đi kiểm tra phòng sao?”
“Chủ yếu là hội sinh viên thôi, sau đó báo cho các thầy.
24 Trong bóng tối, có vài thứ trở nên vô cùng mẫn cảm, cũng có vài thứ trở nên vô cùng yếu đuối.
Tô Tần còn chưa kịp nói gì đã bị Nghiêm Qua đẩy vào tường, gáy va vào tường có chút đau.
25 “Phải rồi, vì sao lại chọn nó chứ?” Hoàng Hưng nghiêng đầu một chút, cười nhạt nói.
“Là vì ước mơ khi còn nhỏ? Hay vì bước ngoặt ở sau này?”
Hoàng Hưng chớp mắt mấy cái, “Nói chắc em không tin, hồi nhỏ tôi mơ được làm một gã công nhân.
26 Tô Tần nhận hộp thức ăn trong tay anh, trong lòng có chút phức tạp.
“Tôi tự nấu mỳ cũng được mà. ” Cậu nhỏ giọng nói.
Nghiêm Qua cài lại quai mũ bảo hiểm, “Sao có thể như vậy được, vất vả lắm anh mới vỗ béo được em, phải tiếp tục duy trì.
27 Nghiêm Qua đi được ba ngày, vòng đấu loại của cuộc so tài thí nghiệm giữa học viện dược và học viện y cũng đã bắt đầu.
Tô Tần còn chưa kịp tự nghiệm thấy cảm giác cô đơn khi một mình thì đã bị mấy cái luyện tập thí nghiệm quấn lấy.
28 Nhắc đến Ôn Tiểu Vạn và Triệu Thần, trước đó còn một câu chuyện cười thế này.
Hai người bằng tuổi nhau, cũng nhập học cùng một đợt, chỉ là Ôn Tiểu Vạn tới trường sớm hơn một chút, đúng lúc học trưởng tiếp tân sinh viên đi vệ sinh, thế là cô nàng liền tùy tiện ngồi xuống bàn tiếp sinh viên mới.
29 Mọi người nói buổi tối ở học viện y vô cùng u ám, chuyện này không có lửa làm sao có khói. Tô Tần bước vào sân trường đen kịt, cứ có cảm giác mơ hồ như có người đứng trong bóng đêm rình mình, đèn đường ở phía xa tuy rằng vẫn sáng, nhưng ánh sáng yếu ớt lại càng thêm quỷ dị, bên thảm cỏ xanh biếc mang tới cảm giác mênh mông trống trải, xa thêm chút nữa có ánh đèn phát ra từ dãy phòng học, nghe nói bên học viện y có rất nhiều người đến tự học.
30 Ngày Nghiêm Qua trở về cũng là ngày Tô Tần tham gia cuộc thi. Mấy ngày rồi trời liên tục mưa, nhiệt độ cũng giảm xuống, tuy rằng vẫn có nhiều nữ sinh mặc quần short váy ngắn như cũ, nhưng cũng có nhiều người đã đổi sang quần áo mùa thu.
31 Nghiêm Qua nhìn Tô Tần, ý nghĩ đầu tiên là: Có phải đứa nhỏ này lại gầy đi rồi không? Vì sao chỉ cần không nhìn một chút thì em ấy sẽ không tự chăm sóc cho bản thân? Cứ như vậy sao sau này có thể yên tâm được cơ chứ?
Sau này?
Nghiêm Qua ngẩng đầu lên nhìn trời một chút, đột nhiên cảm thấy những bực dọc tích tụ suốt mấy ngày qua liền biến tan ngay sau khi nhìn thấy thân ảnh hao gầy kia.
32 Cả người Triệu Thần ướt mồ hôi như mới được vớt ra từ trong nước. Lưu Bị cầm khăn mặt đưa tới, Triệu Thần cười: “Người ta toàn được nữ sinh đưa khăn, anh thì ngược lại, chỉ có mấy em trai khóa dưới.
33 Dù cho Nghiêm Qua không nói, nhưng mấy ngày này Tô Tần cảm thấy quanh người anh tản ra cảm giác phiền muộn rất rõ ràng. Mà chủ yếu là do tâm tình dẫn đến liên tiếp phạm sai lầm, tỷ như: Xào rau thì quên cho dầu, giặt quần áo thì quên cho bột giặt.
34 Ánh mắt trên đỉnh đầu có chút sẫm lại, không hiểu sao Tô Tần cảm thấy cổ mình rất nặng, không tài nào ngẩng đầu lên nổi. Sau đó cậu nghe thấy thanh âm hờ hững của Nghiêm Qua, “Em vẫn còn liên lạc với tên ấy?”
Tô Tần lắc đầu trong vô thức, ngón tay vốn do dự không biết tại sao lại nhấn xuống nút tắt, thậm chí khi tắt rồi vẫn còn nhấn mạnh xuống, thẳng đến khi điện thoại tắt máy.
35 Triệu Thần nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bởi vì anh phát hiện Nghiêm Qua vẫn còn bắt tay mình, đồng thời lực mỗi lúc một mạnh hơn.
Anh ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Nghiêm Qua cười đến vô hại.
36 Thái độ của Nghiêm Qua gần đây rất kì quái, ví dụ như chuyện nào anh cũng ôm đồm, ngay cả chuyện thay phiên nhau làm cơm cũng vậy, anh không chịu để Tô Tần thay phiên với mình.
37 Kết thúc cuộc thi chạy 500 mét xong, Lưu Bị lấy phiếu đổi cho Tô Tần được một túi bột giặt và một cục xà phòng.
Tô Tần cầm túi bột giặt Liby lớn, đột nhiên nghĩ, giá mà ngày nào cũng có hoạt động này thì hay biết mấy.
38 Trần Minh và Viên Kiệt có phát hiện ra mình hay không, Tô Tần không biết, bởi vì cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị Lưu Bị kéo đi.
Trên mặt Lưu Bị cũng có khiếp sợ không che giấu, nhưng điều khác thường là, mặt cậu ta còn một tầng đỏ ửng rất khả nghi.
39 “Sao chú em lại ở chỗ này?” Nghiêm Qua cất tiếng trước.
Lưu Bị đứng ở đầu bên kia đường, hai bên cách nhau một đoạn đường nhỏ, một chiếc taxi chạy qua, đi ngang qua Lưu Bị thì từ từ giảm tốc, có lẽ là vì thấy cậu ta đứng bất động, nên tưởng muốn gọi xe.
40 Ngay sau đó thì đến đại hội kể chuyện ma, không ngờ địa điểm tổ chức chính là tòa nhà thí nghiệm bị bỏ đi của học viện y. Tuy nói là bỏ đi, nhưng cũng không phải tất cả đều hoang vắng, dưới tầng ba vẫn có phòng thí nghiệm, tầng bốn và tầng năm thì gần đây được tu sửa, rất nhiều thứ bị mang đi, để lại căn phòng trống trải, nghe nói sẽ được đặt làm phòng khách.