1 Hoa đăng mới lên, trong thành thị bầu trời hiện lên sắc hồng.
Vẫn là giữa mùa hè, từ trong xe đi ra, hơi nóng mãnh liệt như thuỷ triều đánh tới làm cho người trong phút chốc có cảm giác oi bức đến không thở nổi, chỉ đi vài bước cũng có thể toát ra một tầng mồ hôi.
2 Ngày đó đối với Dật Ninh mà nói chính là ác mộng, cậu vĩnh viễn không muốn nhớ lại, mỗi lúc nhớ đến thời khắc đó; dù muốn vĩnh viễn quên đi, nhưng trong đầu lại càng thấy rõ ràng hơn; muốn coi đó là giả tạo, nhưng dù là giả tạo, cậu cũng vẫn sợ hãi kinh hoàng.
3 Ở trên bàn tiệc, Dật Ninh gặp lại người vừa nãy đụng ở toilet, người kia trên mặt lộ vẻ tươi cười, các giám đốc bộ phận cùng quản lý đều niềm nở tiếp đón hắn, xưng hô với hắn một tiếng “ Giang nhị thiếu gia” , mỗi lúc hắn nhìn về phía Dật Ninh, trên mặt đều là vẻ tươi cươi, tuy nhiên ẩn trong đó có một loại thâm ý kỳ lạ.
4 Khu vui chơi giải trí này là sản nghiệp Chu gia, tầng dưới giống như các nơi vui chơi khác, từ KTV đến các loại trò chơi dành cho gia đình …, nơi luyện tập các môn thể thao, còn có nhà hàng, căn bản tất cả các trò chơi này, mọi người đều có thể tham gia.
5 Chu Diên có việc bận mất mấy ngày, đến lúc đi tới tiệm sách tìm người vẫn luôn ngồi bên cửa sổ kia thì, phát hiện cậu cũng không có ở nơi đó.
Mang theo mong chờ mà cố ý đi tìm người ta, thế nhưng người lại không xuất hiện, Chu Diên trong lòng có chút mất mát, nhưng lại càng phẫn nộ nhiều hơn.
6 Ánh đèn trong thành thị làm cho bầu trời tối đen dường như có thêm một vầng sáng vàng ấm áp, bởi vì trời mưa nên không trung đen kịt đem khoảng sáng vàng ấm áp này ép xuống, dường như tạo thành một quầng sáng ngay trên đỉnh đầu.
7 Dật Ninh ngồi ở trên xe cũng không nói một lời, bên ngoài trời vẫn còn mưa tí tách, mọi thứ đều ướt sũng, trời mưa làm cho nhịp sống nơi thành thị dường như chậm lại chút ít.
8 Bởi vì chân bị thương, nên Dật Ninh dù muốn đến thư viện nhưng cũng không đi được, cậu chỉ có thể mỗi ngày đều ở nhà đọc sách và làm công việc phiên dịch.
9 Dật Ninh là người quá mức trầm lặng, trầm lặng tới nỗi cực kỳ nhàm chán.
Chu Diên tuy thường xuyên đến chỗ Dật Ninh, kỳ thực là muốn cùng cậu trò chuyện nhiều một chút, hoặc là nghe cậu nói vài câu, thế nhưng Dật Ninh chính là người vừa cứng nhắc vừa không thú vị như vậy, bất kể là hắn nói cái gì, cậu đều lẳng lặng ngồi nghe, đến mức hắn còn không biết cậu có thực sự nghe hay không, lúc nói xong có hỏi cậu, cậu chỉ gật đầu nói “ Được”.
10 Dật Ninh tuy muốn ngắm tuyết rơi, nhưng lại không biết là sẽ đến nơi này.
Khi Chu Diên đem xe tiến vào khoảng sân rộng trước một ngôi biệt thự lớn, Dật Ninh mới cảm thấy hoảng hốt.
11 Dật Ninh trừng mắt, siết chặt tay, đến nỗi khiến cho bàn tay của Chu Diên đang nắm tay hắn cũng bị siết đến đau nhức, Chu Diên nghi hoặc nhìn về phía Dật Ninh.
12 Số đi động của Dật Ninh từ thời đi học đến giờ vẫn không thay đổi.
Lúc nhận được điện thoại của Giang Triết, Dật Ninh ban đầu cũng không có phản ứng, chỉ lễ phép hỏi đối phương là ai.
13 Dật Ninh suy nghĩ thật lâu, cũng không hiểu được giang triết muốn mình hỗ trợ chuyện gì, hay bởi vì thấy mình ở bên Chu Diên, hơn nữa lúc nói trên điện thoại, hắn cũng nhắc đến mình có quan hệ tốt với Chu Diên hay không.
14 Chu Diên nhìn thời gian hiển thị trên di động, là hơn ba giờ sáng.
Dật Ninh vốn làm việc và nghỉ ngơi chuẩn như đồng hồ báo thức, hôm nay sao lại mất ngủ mà gọi điện đến cho hắn, Chu Diên cảm thấy rất kỳ lạ, nghe thanh âm của Dật Ninh, cũng không trong trẻo như bình thường, rầu rĩ khàn khàn, giống như đã khóc, hắn nghe, chân mày cũng cau lại.
15 Dật Ninh cảm thấy đã sắp xếp ổn thoả mọi việc, đã nói chuyện cùng cha mẹ, cũng đã nói việc đó cho Chu Diên.
Dật Ninh cầm theo sổ tiết kiệm, trời còn sớm, cậu muốn đi rút tiền, mang theo tiền đi đến một cửa tiệm trang điểm.
16 Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Giang Triết, Dật Ninh cảm thấy có chút bối rối, thanh chuỷ thủ giấu trong ống tay áo đã bị thân nhiệt của cậu làm cho nóng ấm, cảm nhận được cả sự tồn tại của nó, Dật Ninh cố ổn định tinh thần, sau đó lại có chút dao động.
17 Bị Chu Diên ôm ra khỏi thang máy, tim Dật Ninh đập như trống dồn, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, ban nãy còn có thể tự bước đi, nhưng sau đó thậm chí cảm thấy chân mềm nhũn, gần như dựa vào Chu Diên giúp đi ra.
18 Chu Diên cầm khăn mặt đưa cho Dật Ninh, Dật Ninh cầm lấy ánh mắt có chút trốn tránh, dù sao vừa rồi đột nhiên bật khóc, nên có chút mất mặt.
Nhìn người trong gương cái mũi hồng hồng, tầng phấn mỏng bị nước mắt làm trôi đi, vết tích để lại trên mặt, thực sự vô cùng thê thảm, không biết Chu Diên có phải hay không thấy mình vừa xấu lại vừa phiền, vì thế có chút bất an liếc nhìn Chu Diên, thấy trên mặt Chu Diên không có vẻ gì là chán ghét, còn đến chỗ cậu, trấn an nói, ” Mau rửa đi! Dùng nước ấm ấm một chút mới tốt cho da mặt.
19 Bị lời nói của Dật Ninh làm cho kinh ngạc đến há hốc miệng không biết nói gì, một lúc lâu sau, Chu Diên mới tỉnh lại, thanh âm vừa lạnh vừa trầm, ” Hắn cưỡng bức cậu!”
Chu Diên hiểu rõ, chính mình cũng không phải người tốt gì, trước kia còn dùng đến sức mạnh với Vệ Khê, nếu không bị Đàm Duẫn Văn ngăn cản, sợ rằng Vệ Khê cũng đã bị hắn chiếm đoạt, cho nên về điểm này, hắn thật không có tư cách để chỉ trích Giang Triết, chỉ là, Giang Triết tên khốn này cũng quá đê tiện, cư nhiên đã cưỡng bức người khác còn chụp lại để uy hiếp, Chu Diên tự thấy mình dù đê tiện cũng không làm ra chuyện như vậy.
20 Mặc du Chu Diên muốn tiếp tục hỏi thêm về chuyện xẩy ra giữa Dật Ninh cùng Giang Triết, nhưng nghĩ đến nếu tiếp tục truy hỏi Dật Ninh chắc chắc sẽ thương tâm, cũng thấy không nên hỏi về vấn đề này.