1 1.
“Lưu Vân Hạo! Mày lặp lại lần nữa cho ông!”
Gương mặt nho nhã tuấn tú của Lâm Trạch bởi vì phẫn nộ mà có hơi vặn vẹo, ngón tay chỉ vào Lưu Vân Hạo chậm rãi cung lại thành quyền, mặt nổi gân xanh.
2 2.
“Lão Lục, đừng chết…”
Thanh âm mơ hồ phảng phất từ nơi rất xa truyền đến, Lâm Mạt chậm rãi mở mắt, thế giới trước mắt sáng choang một mảnh, không thể thấy được rõ ràng.
3 3.
Nhờ căn bệnh tim bẩm sinh kia ban tặng, Lâm Mạt chỉ nằm trên giường hai ngày đã bắt đầu tiếp nhận hiện thực.
Cứ coi như y chuyển thế đầu thai lại quên uống canh Mạnh Bà mà thôi, Lâm Mạt ở tại thế giới kia đã kéo dài hơi tàn hơn hai mươi năm, bất luận là chính mình hay những người thân bên cạnh đều đã chuẩn bị tâm lý y có thể rời đi bất cứ lúc nào, hôm nay thật sự đã đi, vị tất không phải một loại giải thoát.
4 4.
Phú Quý nhi mà Lý thị đề cập trước mặt Dận Tộ chính là nãi ca ca (*anh em uống cùng dòng sữa nhưng không có huyết thống) lớn hơn y một tháng. Năm ấy khi Phú Quý nhi còn chưa đầy tháng Lý thị đã vào cung học quy củ, điều dưỡng thân thể, chờ Dận Tộ dựa chín cuống rụng liền trở thành bình sữa di động toàn chức năng giữ ấm giữ tươi của y.
5 5.
Ước chừng là sợ y buổi tối phát bệnh hoặc thấy ác mộng, vô luận là đêm hay ngày trước giường Dận Tộ luôn có người trông nom.
Dận Tộ thực sự không quen việc buổi tối ngủ con bị người nhìn chằm chằm, lăn lộn nửa đêm đều không thể ngủ được, liền đơn giản chờ lúc cung nữ đến giúp y đắp chăn liền giả vờ kinh hách, đem gối mềm cùng đồ vật lung tung ném về phía bọn họ, miệng hô to: “Ma ma, ma ma, đừng tới đây!”
Vì vậy lại càng thêm nhiều người tới rồi, luống cuống chân tay trấn an Dận Tộ, Dận Tộ hoàn toàn không để ý tới —— chê cười, nếu lúc này y chịu thua, số người buổi tối nhìn chằm chằm y ngủ nói không chừng liền từ một thành bốn.
6 6.
Khang Hy chính vụ bận rộn, hai người Dận Chân đợi ngoài Càn Thanh cung gần một khắc mới được đi vào. Ở bên trong ngoại trừ cung nhân hầu hạ cũng chỉ có Khang Hy và một thiếu niên tuấn mỹ mười hai mười ba tuổi, nhìn theo phục sức thì hẳn là Thái tử Dận Nhưng.
7 7.
Dời đến chỗ mới, nô tài hầu hạ cũng là mới, nhân vì xảy ra chuyện của Lý thị Đức phi sinh lòng quyết tuyệt đem toàn bộ người bên cạnh Dận Tộ đổi đi không còn một mống, Khang Hy cũng tặng một cung nữ qua làm quản sự, như vậy cũng miễn cho Dận Tộ còn phải phiền phức mô phỏng thói quen sinh hoạt của nguyên chủ.
8 8.
Năm Khang Hy ba mươi bảy, chính thị thời tiết chim hót hoa thơm, mặc dù sự rét lạnh của mùa xuân còn ở thế nhưng đám thiếu niên thích nói cười từ lâu đã thay xuân sam mỏng nhẹ.
9 9.
Dận Tộ khôi phục tinh thần, đối diện ánh mắt tò mò của Dận Trinh, sờ sờ đầu y, nói: “Thập tứ, nhớ kỹ, mặc kệ Thái tử làm ra chuyện gì, chỉ cần Hoàng a mã không biểu thị minh xác chán ghét muốn vứt bỏ người ấy, đệ tuyệt đối không thể nói bậy về người ấy trước mặt Hoàng a mã dù chỉ một câu, càng không được hắt nước bẩn lên người người ấy.
10 10.
Khi thức dậy, Dận Tộ không chút ngạc nhiên phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình y.
Mấy năm nay tâm tật của y đã lục tục phác tác qua vài lần, so với kiếp trước, loại trình độ phát bệnh này thực sự chỉ là chuyện trẻ con, nhưng lại khiến người bên cạnh sợ đến không chịu được.
11 11.
Dận Tộ cũng không tức giận, cười nói: “Còn là Thái tử điện hạ hiểu rõ thần đệ, thần đệ từ nhỏ không phải lá gan đã đặc biệt nhỏ rồi sao? Bất quá như chuyện lần này, đêm hôm khuya khoắt, ánh trăng ảm đạm, nha đầu kia một thân bạch y tóc tai buông xõa mò đến trước giường, mặt bôi phấn trắng bệch, môi thoa son như máu, nửa đêm mở mắt vừa thấy thực sự cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh… Cũng may mấy năm nay có Đoạn thái y không ngừng giúp thần đệ điều dưỡng, bằng không chỉ một chút như vậy, phỏng chừng Thái tử điện hạ cũng không còn gặp được thần đệ nữa rồi.
12 12.
Quán trà Dụ Thái.
Dận Tộ nhìn tấm biển hiệu mộc mạc kia có chút hoảng thần: Cái tên này rất quen thuộc, đã nghe qua ở đâu chứ?
Đợi khi vào cửa rồi mới chợt nhớ tới, đây không phải là tên của quán trà trong tác phẩm ‘Trà quán’ của Lão Xá[1] tiên sinh sao? Lẽ nào quán trà trăm năm trong tác phẩm của Lão Xá tiên sinh còn thực sự có mấy trăm năm lịch sử?
Nhìn thấy tên gọi quen thuộc Dận Tộ không khỏi dẫn theo vài phần hiếu kỳ, đợi khi tiểu nhị đưa bọn họ đến nhã gian liền hăng hái bừng bừng nói: “Tứ ca, không bằng chúng ta ngồi ngoài sảnh thôi?”
Dận Chân nói: “Trong quán trà tam giáo cửu lưu mọi người có, nếu để kẻ không có mắt nào đó đụng vào chẳng phải liền tìm việc cho Cửu môn Đề Đốc sao.
13 Nam thư phòng, Dận Tộ đang đắp một tấm thảm mỏng nằm dựa trên nhuyễn tháp đọc sách, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Khang Hy và Dận Nhưng đang ngồi trên ghế cứng xem tấu chương, sâu sắc cảm nhận được giá trị của tâm tật.
14 Dận Tộ lại cười nói tạ ơn: “Vậy làm phiền Đại ca. ”
Dận Đề dựa lưng vào ghế, nói: “Huynh đệ chúng ta, lời khách khí không cần nói nhiều. ”
Lại vì mình rót một chung trà nhỏ, lần nay không vội vàng uống chỉ cầm trên tay thưởng thức, thiển thường mạn ẩm, ánh mắt lưu luyến không rời khỏi chung trà, không hề dao động nói: “Ta biết Lục đệ học phú ngũ xa, hôm kia chợt nhớ ra một bài thơ, đáng tiếc làm sao cũng không nghĩ ra được câu cuối cùng, muốn xin Lục đệ chỉ giáo.
15 Ngoài cửa, giáp trụ sáng như tuyết phản xạ ánh mặt trời càng thêm phá lệ chói mắt, Dận Tộ nheo mắt lại, bước một chân ra khỏi cửa.
Ngay chớp mắt tiếp theo, hai cánh tay giao nhau chắn ở trước người, thanh âm nam nhân hồn hậu lạnh lùng truyền đến: “Lục a ca xin dừng bước.
16 Lúc Dận Tộ tỉnh lại đã là ở trong phòng của mình, trời vẫn còn sáng, Vượng Tài hai mắt giăng đầy tơ máu canh giữ trước giường, thấy Dận Tộ mở mắt liền vui vẻ nói: “Chủ tử, người tỉnh.
17 Làm a ca được sủng ái, thu nhập của Dận Tộ từ đủ nguồn tuyệt đối phải nói là kếch xù, cho dù là quan lại ở địa phương nào gửi hiếu kính về kinh cũng sẽ không thiếu phần y, y lại không có dã tâm gì, không cần phải tốn bạch mượn sức triều thần, vậy nên trong nhóm a ca hiện tại, Dận Tộ cũng có thể tính là tương đương có tiền.
18 Dận Chân giận dữ tiến đến bắt lấy cổ tay Dận Tộ: “Nếu ta không xem ngươi như đệ đệ sẽ đi quản phá sự này của ngươi sao?”
Hắn siết rất chặt, Dận Tộ dùng hết sức cũng không thể giãy khỏi chỉ đành để mặc hắn, lạnh lùng nói: “Tứ ca không phải vẫn luôn xem ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt sao?”
Dận Chân cười nhạo: “Cái đinh trong mắt? Cái gai trong thịt?”
Dận Tộ bị hắn ấn sát vào ghế dựa, thế nhưng thua người không thua trận cười lạnh nói: “Chẳng lẽ không đúng?
Ở trong lòng ngươi, Hoàng quý phi vì ta mà chết, Ngạch nương cũng vì ta mà bất hòa với ngươi, chỉ sợ so với Thái tử ngươi còn muốn ta tiêu thất khỏi cõi đời này hơn đi?”
Ba chữ Hoàng quý phi vừa ra khỏi miệng Dận Tộ liền cảm thấy cổ tay mình giống như cũng bị Dận Chân bóp nát, y đau đến sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cắn răng nói cho hết lời.
19 Lương Cửu Công tinh thần bất an trở về Càn Thanh cung, ngay cả Khang Hy cũng cảm thấy được sự khác thường của lão.
“Thế nào? Tên nghịch tử kia không cảm kích?” Khang Hy khó có được thanh nhàn uống trà đọc sách, miệng nói: “Y không phải luôn bám lấy trẫm muốn vài thứ kia sao? Thế nào hiện tại lại già mồm cãi láo rồi?”
Lương Cửu Công phịch một tiếng quỳ xuống: “Vạn tuế gia.
20 Vượng Tài không có kinh nghiệm gì trong việc mua bán, vậy nên sau khi được người môi giới dẫn đi xem mấy chỗ cửa hàng cũng không dám làm chủ, ngày hôm sau liền kéo Dận Tộ cùng đi xem.