1 Kỳ Châu, tháng năm.
Kỳ Châu là một tòa trọng trấn ở vùng biên giới Tây Bắc, thôn trấn nơi này cũng không quá lớn, nhưng cũng không tính là rất nhỏ.
2 (Thử hỏi nhân gian tịch liêu là gì)
Như một thanh bảo kiếm đã gói ghém hết phong mang, thu vào trong vỏ, phi thường đặc biệt, cũng phi thường hấp dẫn người, làm cho vừa nhìn thấy đã có thể đơn giản giao phó tín nhiệm và cảm tình cho ông ấy.
3 Quả tình, không ai bằng, không ai có thể thay thế. Nghĩ đến, liền khuấy lên một trận vui mừng khó tả trong lòng người, nhân sinh nếu có được một tri kỷ như vậy, ngược lại cũng không uổng phí cuộc đời này.
4 Nghĩ đến chỗ này, Triển Chiêu không khỏi mím môi nhè nhẹ cười, đến lúc đó nếu hoa nở, nếu có thể kéo Bạch Ngọc Đường đến nơi này cùng nhau thưởng thức, nhất định là nhã trí cảnh đẹp ý vui đây.
5 (Cảnh xuân dập dờn hoa tháng tư)
Bạch Ngọc Đường khẽ cười nói: “Mì nhạt như vậy, khó ăn như vậy, ngươi sao lại còn ăn hết chứ?” Triển Chiêu chăm chú nhìn hắn, cười nói: “Là vì do ngươi nấu a.
6 Từ sau đêm đó, cơ hội Bạch Ngọc Đường có thể nhìn thấy Triển Chiêu càng ít, con mèo này chạy đông chạy tây, hoàn toàn không gặp được, ngược lại như là y cố tình trốn tránh mình vậy.
7 “Nhu Nhu sinh tiền thích nhất hoa đào, trước đây trong vường Bích Thúy có rất nhiều đào, đều là Bạch đại ca sai người trồng vào. Bạch đại ca rất giỏi giang, còn chưng cất được cả rượu, dưới mấy tàng cây trong vườn đào Bích Túy còn chôn vài vò rượu hoa đào do chính tay Bạch đại ca ủ được.
8 Một nỗi thương tâm họa chẳng thành
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ôm lấy y, chầm chậm mơn trớn mái tóc của y: “Đừng thương tâm mà, Mèo con. Ta sẽ theo ngươi.
9 Ảm đạm xuân buồn nào đủ tình yêu
“Con chuột ngốc à…” Triển Chiêu chậm rãi tới gần, bờ môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào phiến môi mỏng của Bạch Ngọc Đường: “Lúc nào cũng lo trước lo sau như vậy, phong lưu thiên hạ tự tin cuồng ngạo của ngươi đâu rồi.
10 Triển Chiêu lắc đầu, sau đó đột nhiên nghiêng người, hôn lên môi Bạch Ngọc Đường.
—
Rất nhiều năm sau, trong các tửu lâu trà tứ nơi Phủ Khai Phong, một đoạn truyền kỳ đương niên Cẩm Mao Thử độc sấm Trùng Tiêu Lâu, đã rất nhiều lần cất lên trong lời kể của các thuyết thư nhân.