41 Lần thứ hai tới học viện y, hoạt động đang được tổ chức ở lầu dưới, Tô Tần chạm mặt Triệu Thần, Triệp Lập và Ôn Tiểu Vạn trong đám đông.
Tô Tần có chút kinh ngạc, không ngờ người nghiêm túc như Triệu Lập cũng tới tham dự hoạt động này?
Như nhìn ra nghi ngờ của cậu, Ôn Tiểu Vạn giải thích: “Bọn chị đến là để giám sát tổ chức hoạt động, cũng ghi lại quá trình hoạt động nữa.
42 Triệu Thần không thể nói rõ mình có cảm giác gì, đột nhiên anh thấy, bất luận mình làm thế nào thì cũng chỉ là một người ngoài.
Trong bóng đêm, đèn đường mờ vàng chiếu xuống, anh đứng bên cạnh nhìn Tô Tần và Nghiêm Qua, thậm chí là đứng trước mặt một người xa lạ, anh giống như một người ngoài cuộc, nhìn câu chuyện diễn ra trước mắt, từ đầu đến cuối không có vai của mình.
43 Ngày 1 tháng 10, Nam Thành mù sương.
Trên đường cao tốc, ngựa xe như nước, trạm thu phí đành phải để các chủ xe thông hành miễn phí. Ngoài trạm xe lửa cũng tấp nập người tới lui, những người không mua vé sớm không ngừng vỗ cửa ồn ào: “Mai thì sao? Mai cũng hết? Còn ngày kia? Sáng ngày kia? Cũng được cũng được!”
Trên xe lửa hướng tới Cát Lâm, Tô Tần vươn tay đóng cửa sổ.
44 Chuyện ngại ngùng gì đó mà Tô Tần nghĩ cũng không xảy ra, khiến cậu ngạc nhiên hơn cả là Nghiêm Qua có vẻ thích ứng tương đối tốt.
Thôn trang hoang vắng khó thấy bóng người ngoài, rất nhiều người mượn cớ để đi dạo qua, từ đầu đến cuối Nghiêm Qua đều mỉm cười, thái độ gần gũi của anh nhanh chóng thu được hảo cảm của mọi người.
45 Hai ngày tiếp theo, Tô Tần dẫn Nghiêm Qua đi xem các làng quanh núi, lại dẫn anh lên trấn trên. Bởi vì trời mưa nên đất vàng dính vào giày, đôi giày da màu đen của Nghiêm Qua trực tiếp nhiễm sắc vàng, đế giày đầy bùn đất.
46 “Thật ra Viên Kiệt với nam hay nữ đều được cả. ” Trần Minh vuốt đốt ngón tay mình, quai hàm bên trái bị sưng đến gai mắt.
Tô Tần kinh ngạc không nói nên lời.
47 Viên Kiệt còn muốn nói, nhưng vừa hé miệng ra liền kêu đau một tiếng. Khóe miệng bị rách, vừa nhếch lên một cái đã tác động đến các dây thần kinh.
Lưu Bị hiếu kỳ, “So với lý do vì sao cậu bị đánh, tôi còn tò mò sao cậu lại không tránh hơn.
48 Trên đường về nhà, Tô Tần còn có chút suy nghĩ. Chuyển hay là không chuyển, đó là một vấn đề lớn.
Nếu như chuyển sang học viện y, như vậy không chỉ có chuyện phải kéo dài việc chuẩn bị học phí, mà còn phải tiến nhập xã hội muộn hơn những người khác.
49 Hôm sau Nghiêm Qua đang ở công ty thì nghe thấy có người nói tìm mình, anh không thể ngờ lần đầu tiên mình và Thường Dịch gặp nhau lại như vậy.
Anh từng tưởng tượng rất nhiều tình huống hai người gặp nhau, ví dụ như Thường Dịch ở dưới lầu cản đường Tô Tần, còn anh sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân; hoặc là Tô Tần phải đi gặp Thường gia, anh thì sẽ đi theo làm vệ sĩ.
50 Nếu cách đây một năm, có lẽ chẳng bao giờ Tô Tần nghĩ tới, mình và cái người tên Thường Dịch kia lại có một ngày trở nên xa lạ như vậy.
Nghe Thường Dịch hỏi câu thoại kinh điển gần đây có khỏe không, vốn nghĩ mình có thể thoải mái nói ra chữ ‘được’, nhưng khi sự tình diễn ra ngay trước mắt, cậu hé miệng, lại chẳng thể nói nên lời.
51 Mùa đông năm 011, chỉ còn một tháng nữa là đến năm mới. Phương Nam khí hậu ẩm ướt, dù mùa đông lạnh đến đâu, mây giăng dày đến mấy cũng vẫn chẳng có tuyết rơi.
52 Kỳ thi cuối kỳ chẳng mấy mà tới, Mẫu Trần Hạo còn đặc biệt tới nới tìm Tô Tần.
“Đừng quên ước định của hai ta. ” Anh ta cười cười, thoạt nhìn như một anh chàng lưu manh đẹp trai.
53 Nhà của Nghiêm Qua rất cứng nhắc, đương nhiên hai chữ này trong đầu Tô Tần không mang ý nghĩa xấu, chỉ là ấn tượng đầu tiên khi cậu tiến vào nhà của Nghiêm Qua.
54 Kết quả thi cuối kỳ rồi cũng tới, Tô Tần kém Trần Minh một điểm.
Mẫu Trần Hạo cao hứng cười toe toét, nhưng Trần Minh lại chẳng vui vẻ là bao, bởi vì Tô Tần không thua ở mấy môn chuyên ngành, mà là thua ở môn chủ nghĩa Mác —— hơn nữa nghe nói là bởi vì viết sai hai lỗi chính tả.
55 Hoàng Hưng không phải là tiến sĩ trẻ tuổi duy nhất ở Nam đại, nhưng khó có tiến sĩ nào vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai. Khí chất của anh rất đặc biệt, người nào từng gặp anh rồi đều nói như vậy, rõ ràng dung mạo rất tuấn mỹ, nhưng lại có một khí chất lười biếng, không có chút hứng thú gì với việc được nữ sinh lấy lòng, thậm chí còn chẳng có hứng thú với mấy người ngoài, thường xuyên ở trong thư viện và phòng thí nghiệm, thường mặc blouse trắng, thi thoảng đeo mắt kính không gọng, giống như con mèo thích trốn ở một nơi nào đó phơi nắng.