1 Edit: Tiểu Thanh Đình
“Dù thế nào Khanh Kha cũng không ngờ rằng, thằng nhãi ranh anh tuỳ tiện nhặt về, rốt cuộc lại là một con sói thứ thiệt. ”
Khanh Kha tỉnh lại trong một gian phòng trống vắng, trước mắt là một mảng tối tăm, đờ đẫn vài giây, anh những tưởng mình như mất đi ánh sáng rồi, một lát sau, khi hàng mi chớp chớp khẽ cọ vào lớp vải, anh mới biết mình bị bịt mắt.
2 Kẻ đó không hôn tiếp nữa, hôn cả buổi rồi cũng chỉ có thể quấy quả ở lớp ngoài, hắn đưa đầu lưỡi ra liếm láp, như đang say sưa thưởng thức điểm tâm, không nỡ ăn hết, chỉ dám khẽ liếm cho bớt thèm.
3 Khanh Kha rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc, đối với kiểu người như anh, mỉm cười che mắt đối phương tựa như một loại bản năng vậy. Như đeo thêm một lớp mặt nạ, che đậy toàn bộ cảm xúc thật, thăm dò đến mức có thể biểu lộ toàn bộ những gì đối phương muốn lên mặt mình.
4 Bạch Cập nằm nhoài trên người anh, ở tư thế thân mật vô cùng, gương mặt còn ẩn hiện đầy những nét cười, đến thứ đang kẹp ở mông cũng chưa kịp rút ra đã ngủ thiếp đi.
5 Ngón tay trắng nõn nà túm chặt lấy đầu gối anh, anh ngước lên lại ngước xuống nhìn xem chủ nhân của ngón tay – Bạch Cập đang ở phía sau nhìn anh.
Da Bạch Cập rất trắng, đôi mắt to tròn, lúc nào nhìn cũng đầy vẻ ấm ức, con ngươi màu nâu nhạt chiếm phần lớn con mắt, lúc này ngước lên trông lấp lánh vô cùng, đáy mắt tràn ngập hình ảnh Khanh Kha.
6 “Anh thích em có được không?”
Lúc Bạch cập nói ra những lời này, đôi mắt ẩn hiện những tia hy vọng.
Khanh Kha biết hắn muốn nghe điều gì, liền không nói, rồi chợt thấy tức cười, định trả lời: “Không được.
7 Bộ pyjamas Khanh Kha mặc là Bạch Cập tự tay chọn, rộng thùng thình, lỏng lẻo, kéo một cái liền tuột khuy, rất thuận tiện cho hắn giở trò.
Bạch Cập cố ý trêu chọc, xoay mình đối diện với anh, hôn anh, bàn tay luồn vào trong áo, sờ tới phần đang cương lên của anh.
8 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Khanh Kha đẩy hắn xuống, không thèm liếc lấy một cái, kéo chăn qua đắp lên người, quay đầu lại, lưng hướng về phía hắn và tiếp tục ngủ.
9 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Bạch Cập có vẻ rất bận rộn, khi Khanh Kha tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng hắn đâu, hình như lúc anh ngủ hắn mới có thời gian ra ngoài xử lý công chuyện, cơ mà hắn cứ như có lắp camera giám sát trong phòng vậy, đúng lúc Khanh Kha vừa tỉnh dậy hắn liền lập tức quay về tới phòng, đem theo cả đồ ăn thức uống, nói dăm ba câu, làm tình dăm ba lần, rồi lại vội vội vàng vàng rời đi.
10 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Không có chìa khoá, Khanh Kha đành lùi một bước để tiến hai bước, nghĩ cách để Bạch Cập đem nhẫn tới cho mình, Bạch Cập đã từ chối một lần, biết anh nhất định sẽ tức giận, nên sẽ tìm cách nịnh nọt anh, đúng như anh nghĩ, hôm sau, chiếc nhẫn đã ở trước mặt anh:
“Khanh Khanh, em đeo lên cho anh.
11 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Vị “khách không mời mà tới này” tên Úc Kinh Mặc, gã và Khanh Kha lớn lên cùng nhau, nhà họ Úc và nhà họ Khanh từ đời tổ tông đã có ràng buộc với nhau trên con đường này, luôn tương trợ giúp đỡ nhau, nhìn qua thì có chút chẳng liên quan, Khanh Kha từ trong ra ngoài đều là màu đen, Úc Kinh Mặc lại trắng trẻo, đầy khí chất thương nhân.
12 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Từ lúc ra ngoài trong lòng Bạch Cập đã cảm thấy có chút bất an.
Hắn quá thân thuộc với Khanh Kha, biết con người anh làm gì cũng đều có lý do, tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy nhẫn để chơi.
13 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Tập đoàn Uy Thị có một vị khách không mời mà đến, nói muốn gặp Úc Kinh Mặc, không có hẹn trước, giọng điệu cũng chẳng khách khí gì cho cam, gã bảo vệ tận tâm tận lực giữ hắn ở đại sảnh theo chỉ thị, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của đối phương liền kinh hãi, tay theo bản năng liền đi mò vũ khí.
14 Dịch: Tiểu Thanh Đình
“Anh ấy… vẫn ổn chứ?”
Câu nói bật ra từ những dư âm của tiếng súng, như nhuốm màu khói đạn, trải qua vô số lần đập lại xây, rồi lại đổ rạp xuống đất và dập nát.
15 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Chuyện đó nếu hắn hỏi riêng Úc Kinh Mặc, không có kẻ kia, và vào khoảng thời gian trước khi lật mặt với Úc Kinh Mặc, thực ra cũng có chút khả năng sẽ lấy được đáp án từ gã.
16 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Trước hôm Bạch Cập tìm đến chỗ Úc Kinh Mặc một ngày, anh đã lên máy bay tới nước M, lúc đầu Úc Kinh Mặc bị súng chĩa vào cũng là lúc anh vừa xuống máy bay.
17 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Khanh Kha học trung học và đại học đều ở nước M, hồi đó vẫn đang phát triển chút thế lực, sau đó mới về nước, một phần theo anh về, một phần vẫn ở lại, được sắp xếp đến các nơi thám thính tin tức, phòng tránh tai hoạ.
18 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Vài ngày sau, kẻ đó đã giới thiệu với Khanh Kha một vài trùm có tiếng ở đó, còn đưa Khanh Kha đi dự tiệc vì kết giao thành công với trùm.
19 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Khoảng thời gian này Bạch Cập sống vô cùng khổ sở.
Úc Kinh Mặc nói sẽ từ từ dạy dỗ Bạch Cập là thật, ngay sau hôm đó đã thấy có tín hiệu.
20 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Rượu nguyên chất vốn không thể làm tê dại đầu óc Khanh Kha, nên dù Bạch Cập có trốn vào một góc, cố gắng ẩn mình, nhưng anh vẫn có thể nhận ra gương mặt đó, vẻ mặt anh liền sầm xuống.