21 Việc Bạch Cập mò tới hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Khanh Kha. Anh vốn dự định về nước rồi mới dạy dỗ hắn, nào ngờ đâu hắn tìm đến nhanh như vậy, lại còn tự hiến thân tới tận cửa.
22 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Động tác của hắn rất gãy gọn, nhìn qua là biết định làm gì, nhưng vì quá nhanh, nên Khanh chưa kịp phản ứng lại, chỉ đành giương mắt nhìn hắn vồ tới, đập thẳng vào ngực mình.
23 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Khoảnh khắc cảm giác có ai vồ lấy mình, Khanh Kha nhanh chóng huých khuỷu tay vào hắn.
Anh dùng sức khá mạnh, nhưng vì ở sau lưng nên cũng không biết mình đã đánh vào đâu, chỉ nghe thấy một tiếng kêu từ phía sau, có lẽ là rất đau.
24 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Đêm xuống, mây đen cuồn cuộn giữa màn trời, gió ào tới, luồn qua từng khe hở, ghé vào cùng ánh trăng lưỡi liềm.
Những vì sao đã bị mây che phủ, chỉ còn ánh trăng sáng yếu ớt cố lọt qua khe cửa sổ, hoà vào ánh điện trong phòng, chẳng còn phân biệt ra đâu là ánh trăng đâu là ánh đèn.
25 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Hôm sau, Khanh Kha cảm thấy trước ngực hơi tức, như có gì đó đè nặng lên, anh mơ màng, còn tưởng rằng chú mèo trèo lên, liền mặc kệ, xoa xoa bộ đầu xù tóc trên ngực, rồi ngủ tiếp.
26 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Chuyện này bắt đầu từ một ngày trước.
Thành phố này vốn chẳng yên bình gì, mỗi bang phái lại âm thầm phân cao thấp với nhau, không ngừng gây sự với nhau.
27 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Thấy vẻ mặt Khanh Kha không tốt lắm, tên thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức lái xe tới bệnh viện.
Khanh Kha ngồi ở ghế sau, một tay bịt miệng viết thương trên vai của Bạch Cập, tay kia bị Bạch Cập nắm chặt trong lúc hôn mê, chẳng hiểu sao một người đang hôn mê lại có thể dùng lực mạnh như vậy, anh rút thế nào cũng không ra, lúc đó hắn cau mày, vết thương cũng chảy nhiều máu hơn vì giằng co, đôi môi giật giật.
28 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Chỗ hẹn là quán bar của James, lúc Khanh Kha tới, bên ngoài quán không một bóng người, anh xuống xe mới có người ra dẫn anh vào.
29 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Nhân được tin, y tá liền mau chóng chạy tới, chuẩn bị xử lý vết thương cho Bạch Cập, nào ngờ lại gặp cảnh bệnh nhân khống chế người khác.
30 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Khanh Khanh, tha thứ cho mình sao?
Bạch Cập đờ đẫn, mất một lúc mới ý thức được câu “Anh nói thế nào thì là như thế” của Khanh Kha là ý gì, khoảnh khắc đó, hắn còn tưởng mình đang nằm mơ, hắn liền ngẩng đầu, ánh mắt thăm dò gương mặt của Khanh Kha, muốn tìm được đáp án từ biểu cảm của anh, nào ngờ, Khanh Khanh thấy ánh mắt của hắn, liền chủ động gật đầu.
31 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Cái kẻ buổi trưa vẫn còn ở bệnh viện giờ lại xuất hiện trên giường của mình, Khanh Kha hơi giật mình, nhưng nghĩ tới đó là Bạch Cập, liền không thấy kỳ lạ nữa.
32 Dịch: Tiểu Thanh Đình
Đó chính là sự kiên cường của Bạch Cập.
Khanh Kha ngồi trên giường, khoá kéo ở quần anh đã bị Bạch Cập cắn ra, hở một lỗ hổng giữa hai chân, vừa vặn lộ ra một phần cự vật bị quần lót che phủ.
33 Edit: Thanh Thảo (Thanh Thảo chỉ edit duy nhất 1 phiên ngoại này thôi, còn lại đều là Tiểu Thanh Đình dịch nhé)
Con mèo của Khanh Kha trải qua một chặn đường dài khúc chiết mới về nước.