61
Một câu nói rất đỗi bình thường, thế mà chẳng hiểu sao âm điệu của Thẩm Thanh Huyền lại mang theo hương vị khó diễn tả bằng lời.
Cố Kiến Thâm buông tấu chương xuống đi tới: “Trẫm có được ngày hôm nay, đều là nhờ có quốc sư.
62
Không có Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền cũng chẳng còn hứng ngâm suối.
Mới đầu y còn nghĩ, biết đâu chừng lát nữa hắn sẽ về? Kết quả chờ rồi chờ … chờ hết cả buổi cũng chẳng chờ được người về.
63
Liên tục năm sáu ngày, Thẩm Thanh Huyền bắt đầu ngồi không yên.
Cố Kiến Thâm đang trốn y, không sai đi đâu được, hắn thực sự đang trốn y!
Y chưa hề làm gì mà? Chưa làm trắng trợn mà! Chỉ hơi ám chỉ … hắn đã nhạy cảm vậy sao?
Lẽ nào … trong lòng Thẩm Thanh Huyền nảy ra một suy nghĩ hết sức gay go … Cố Kiến Thâm không thích nam? Chẳng lẽ tên khốn nạn này chỉ thích nữ?
Còn chơi cái rắm gì nữa? Dùng chùy gõ một phát cho hắn hồi cung đi!
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tệ, bây giờ y không thể biến cơ thể thành nữ được nữa, vì giả bệnh mà ngụy trang tới mức yếu ớt thành thật, linh khí đều dùng để duy trì tuổi trẻ, làm gì còn sức để biến thành nữ nhân?
Hơn nữa, có sức cũng chẳng được, y và Cố Kiến Thâm thân nhau như thế, cái gì nên nhìn đều nhìn hết rồi, bỗng nhiên biến thành nữ thì còn ra gì?
Vả lại, Thẩm Thanh Huyền đường đường là một nam nhân, dựa vào đâu phải biến thành nữ nhân? Đổi giới tính người ta, ai mà vui cho được!
Thẩm Thanh Huyền chả buồn quan tâm tới Cố Kiến Thâm nữa, quyết định để hắn tỉnh táo hơn.
64
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền không chỉ muốn đuổi Cố Kiến Thâm, mà còn muốn đập đầu chết rồi về Vạn Tú sơn.
Bẽ mặt! Bẽ mặt chết người! Cả đời này Thẩm Thanh Huyền chưa từng bẽ mặt cỡ này!
Thẩm Thanh Huyền giận điên người, Cố Kiến Thâm lại không hề động đậy.
65
Thẩm Thanh Huyền không thích làm tới bước cuối …
Với tình thế trước mắt, Cố Kiến Thâm là Bệ hạ của y, còn được y nuôi cho rắn chắc cỡ này, luận về thân phận bàn về thể trạng, y không sao so được với hắn.
66
Khi thấy câu này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh Huyền là: Ngọc giản này quả nhiên phế.
Gì mà bảo khiến Cố Kiến Thâm tin y? Cố Kiến Thâm không tin y ư? Y một tay nuôi hắn khôn lớn, tốn công nhọc lòng dạy dỗ, hắn còn không tin y?
Đùa à?
Vả lại, nếu Cố Kiến Thâm không tin y, vậy sao chỉ khi ở bên cạnh y hắn mới ngủ được? Không tin y vậy mà đối xử như thế với y, không tin y lại hận mỗi ngày không thể ở cùng y?
Thẩm Thanh Huyền kết luận: Ngọc giản hỏng, vứt được rồi!
Ngọc giản bị suy nghĩ này của y dọa cho khóc hức hức, vội vàng lấy lòng mà lấp lóe, nỗ lực chứng minh mình tốt lắm, cực tốt, chất lượng cao lắm kèm theo n loại tốt!
Thẩm Thanh Huyền nhìn đau đáu nó thật lâu.
67
Ghen? Thẩm Thanh Huyền nghi hoặc nhìn hắn, “Làm gì mới khiến hắn ghen?”
Chu Tử Lâm dùng giọng điệu sâu sắc chân thành mà nói: “Muốn biết hắn có thích ngươi theo kiểu kia không, ngươi chỉ cần hơi thân thiết với người khác, dĩ nhiên phải tìm một nam nhân ngọc thụ lâm phong như hắn, uy vũ khí phách như hắn, anh tuấn đẹp trai như hắn …” Ba chữ cuối cùng mới là trọng điểm, “Như ta nè!”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Chu Tử Lâm vô cùng hăng hái: “Ngươi và ta cùng diễn tiết mục đại phu anh tuấn bệnh nhân xinh đẹp, giả vờ quý mến ta, nhưng ta chỉ xem ngươi là bệnh nhân, ngươi cảm tạ ta cho ngươi sinh mạng mới, nhất định muốn lấy thân báo đáp, thần y chính trực như ta đương nhiên không đồng ý, nhưng không chịu nổi ngươi dùng mọi cách cám dỗ, cuối cùng …”
Nếu nghe tiếp, Thẩm Thanh Huyền sợ bị hắn làm cho buồn nôn quay về Vạn Tú sơn!
“Đủ rồi!” Thẩm Thanh Huyền cắt ngang xuân thu đại mộng của hắn, “Ta với hắn hôn đã hôn, ngủ cũng đã ngủ, nếu còn ‘quý mến’ ngươi, chẳng phải sợ thiên hạ chưa loạn hả?”
Chu Tử Lâm kinh hãi tới biến sắc: “Hai ngươi …”
Đối với chuyện này, trước giờ Tôn chủ đại nhân luôn cực kỳ thẳng thắn: “Làm sao, không được à?”
Chu Tử Lâm chớp chớp mắt nói: “Nếu đã thế này thế kia rồi, sao ngươi còn cho rằng hắn không thích ngươi?”
Thế nên Thẩm Thanh Huyền mới giận, y cũng rất muốn biết tại sao!
Chắc do Chu Tử Lâm bị lậm thoải bản tu tiên quá nhiều, vậy nên hắn đảo con ngươi một vòng, lầm bầm làu bàu: “Ta hiểu rồi … Ngươi đúng là cái đồ yêu tinh lằng nhằng …” Hắn tưởng Thẩm Thanh Huyền thích chơi trò tình thú, ‘được sủng mà kiêu’.
68
(Kẻ vong ân phụ nghĩa)
_____
Khác hẳn người thường?
Thẩm Thanh Huyền nheo mắt lại, hỏi hắn: “Nói rõ chút coi. ”
Chu Tử Lâm lập tức kể lại chuyện kỳ lạ tối qua mình phát hiện.
69
Một câu của ả khiến sắc mặt Cố Kiến Thâm đại biến.
Mặc dù trông Tôn thị điên khùng, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, thấy thần sắc của Cố Kiến Thâm, ả biết ngay lời đồn cấm có sai, quả nhiên hắn sủng nịnh thần kia rồi!
Tôn thị hưng phấn, vui sướng cùng cực bùng nổ trong ngực ả, khoái cảm trả thù giúp thân thể khô cằn này của ả có thêm sức mạnh cuối cùng.
70
Thẩm Thanh Huyền đang có việc thương lượng, Chu Tử Lâm hô to gọi nhỏ như thế rất là kỳ cục.
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Ta đang bận. ”
Chu Tử Lâm gào thét như vậy thì có thể xảy ra chuyện lớn gì? Để sang một bên cái đã.
71
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền, nói: “Ngươi tốt với ta, chăm sóc ta mọi bề, ta những tưởng ngươi muốn quyền thế dưới một người trên vạn người … Ta cho ngươi, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, nhưng ngươi căn bản không muốn!”
Thẩm Thanh Huyền vạn vạn không ngờ rằng, bản thân chẳng mơ tưởng ngôi vị hoàng đế của hắn cũng thành sai! Thiệt cho y còn muốn đánh vài giang sơn tặng hắn! Đánh cái rắm, tự mình chơi đi!
Cố Kiến Thâm lại nói: “Vệ Tấn vừa chết, bên cạnh ta không còn uy hiếp, ngươi lập tức bị bệnh … Ngươi nói ta biết, thân thể ngươi đang khỏe sao tự dưng nói bệnh liền bệnh?”
Thẩm Thanh Huyền bị hắn hỏi cho á khẩu không trả lời được.
72
Trước đó luôn bị lấp liếm giam lỏng, bây giờ Cố Kiến Thâm trực tiếp vây Thẩm Thanh Huyền trong thâm cung.
Thẩm Thanh Huyền cũng không chịu ấm ức gì, thực tế chẳng khác mấy so với trước đây.
73
Hắn đã làm những gì … với người thật lòng với mình thế này!
Đầu Cố Kiến Thâm loạn thành một mớ, hắn vừa mừng như điên, vừa sợ hãi, đồng thời hối hận vô hạn che ngợp bầu trời vùi lấp cả người.
74
Hơn mười năm dưới nhân gian chỉ là thoáng chốc trên núi.
Cũng chẳng phải tốc độ thời gian ở thế gian và giới tu chân khác nhau, mà là tiết tấu chậm hơn nhiều, cho nên xuất hiện chênh lệch lớn đến vậy.
75
Vậy mà lại như thế …
Thẩm Thanh Huyền cũng thực sự không ngờ tới, y nhíu mày nghĩ một lúc rồi nói: “Năm đó ta du học bên ngoài, cũng không biết bên các ngươi xảy ra chuyện gì.
76
Thẩm Thanh Huyền vừa tiến vào thì đã đứng trên một thanh phi kiếm.
Có thể nói kiếm này khá là đặc biệt, toàn thân vàng óng, không phải vàng anh ánh, mà là vàng đất, thấp kém như giấy vàng.
77
Tại sao Cố Kiến Thâm muốn y tiến vào sớm như vậy?
Lẽ nào mấu chốt đã chôn xuống ngay khi hắn chưa bái vào sơn môn?
Tạm thời Thẩm Thanh Huyền nghĩ không ra, quyết định xem rồi tính tiếp.
78
Tuy trên mặt có vết thương, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn đỏ tới thính tai.
Thẩm Thanh Huyền lại dịu giọng bảo: “Được không?”
Lần này đừng nói thính tai, cả cổ cũng đỏ!
“Được …” Cổ họng Cố Kiến Thâm căng tới mức chỉ có thể thốt được chữ này.
79
Thẩm Thanh Huyền ra tay cực nhanh, không ngờ Cố Kiến Thâm lại đỡ được.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Để ta xem. ”
Cố Kiến Thâm đè y phục mình lại: “Không … không bị thương.
80
Quyển sách này chỉ nhắc tới thể chất và cách nghiệm chứng, những cái khác thì không biết, thế nhưng như vậy đã thu hoạch được lớn rồi.
Thẩm Thanh Huyền không cần nghiệm chứng cũng có thể khẳng định, Cố Kiến Thâm tám chín phần mười là thân thể vạn huyết.