1 Nguyễn Lương là một kẻ phong lưu, không những vậy, y còn là một kẻ phong lưu vô cùng xinh đẹp với đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu, đôi môi đỏ như son, hàng lông mi rậm rạp, đen nhánh, gương mặt tinh xảo tựa như một bức tranh.
2 Đây có thể chỉ là quyết định trong lúc nhất thời hưng phấn của Nguyễn Lương nhưng dù sao thì y vẫn là một đại thiếu gia, sau khi sự hưng phấn qua đi, vẫn có người giúp đỡ Nguyễn Lương giải quyết mọi việc.
3 Nguyễn Lương là một kẻ rất trọng tình trọng nghĩa, tuy nhiên, việc “trọng tình trọng nghĩa” của y không hề giống với người bình thường. Nếu kẻ nào may mắn sẽ cảm thấy Nguyễn Lương rất tốt bụng, còn nếu bất hạnh, cho dù dùng hai chữ “rác rưởi” cũng không đủ để hình dung nhân cách của y.
4 Nguyễn Lương đã quên mất việc: năm đó, y bảo Cao Kiên thi võ Trạng Nguyên nhưng Cao Kiên vẫn còn nhớ rất rõ. Tuy nhiên, cuộc thi võ Trạng Nguyên không chỉ kiểm tra võ nghệ mà còn tổ chức thi cưỡi ngựa, bắn cung, hành quân, đánh giặc.
5 Cao Kiên có tài, Nguyễn gia có tiền, nếu cả hai cùng hợp sức thì chắc chắn sẽ đạt được rất nhiều thành công. Tuy Nguyễn gia là một trong những gia tộc làm muối nổi tiếng trong vùng nhưng trong nhà lại không có người đọc sách, việc Nguyễn Lương vô tình nhặt về một nhân tài khiến cho Nguyễn lão gia cảm thấy vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng, ông lại thở dài, tiếc nuối vì bản thân không có nhi nữ để gả cho Cao Kiên.
6 Nguyễn Lương vốn là một công tử phong lưu, đam mê nữ sắc nhưng y lại không thường xuyên gây rắc rối, tuy nhiên, một khi Nguyễn Lương đã gây chuyện thì nhất định sẽ rất nghiêm trọng.
7 Biên cương rất lạnh, cuối tháng Mười, không khí đã như tiết trời tại Dương Châu vào những ngày cuối năm. Nguyễn Lương ở trong phòng, nằm bên cạnh lò sưởi, vui đùa với Đinh Lan.
8 Sau cuộc đi săn, mọi người vội vàng quay về. Cao Kiên đứng trong sân, chăm chú quan sát hạ nhân làm thịt, phơi khô con mồi, còn Nguyễn Lương vui vẻ chạy về phòng, tìm Đinh Lan để bàn bạc “đại sự”.
9 Hàng năm, vào giữa mùa hè, biên cương vô cùng hỗn loạn, nước sông dâng cao, trong rừng, cây cỏ mọc um tùm, đạo tặc hoành hành, cướp bóc khắp nơi. Thỉnh thoảng, trong giấc ngủ, Cao Kiên lại bị binh lính đánh thức, hắn khoác võ bào rồi vội vàng ra chiến trường, mấy ngày nay, việc Cao Kiên phải ở lại quân doanh, chịu nhiều khổ sở khiến Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng đau lòng, y liên tục sắc thuốc, hầm canh mang đến, lúc này, mọi người lại bảo rằng: cho dù là thê tử cũng không chu đáo đến mức như vậy, chắc chắn là Cao Kiên đã phải tu tận mười kiếp mới có được một vị biểu ca giống như Nguyễn công tử.
10 Cho dù bây giờ, ngoài trời đang là mùa đông, thời tiết rất lạnh nhưng vẫn không thể ngăn cản ước muốn về nhà của Nguyễn Lương, từng giây từng phút, y đều mong muốn rời khỏi nơi này.