1 Thanh cầm yêu thích bị chém thành hai nửa, ném vào lửa thiêu.
Tiếng lửa cháy lách tách cùng giọng nói nghiêm khắc của phụ thân quanh quẩn bên tai, “Thiên phú võ học của ngươi cũng không quá kém, sao lại không chịu cố gắng? Cả ngày ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn phổ nhạc thì có thể có tiền đồ gì? Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, nên làm việc gì nghiêm chỉnh hơn mới phải…”
Ánh lửa rọi lên sườn mặt thanh tú tuấn mỹ của Lâm Trầm, y hạ mắt, môi mỏng cắn nhẹ, rốt cuộc không nói lời nào.
2 Lâm Trầm vừa nghĩ vừa nâng tay sờ hai má. Dung mạo chính mình kém xa, dù có thật sự giống, thì chắc cũng chỉ là… bóng dáng mà thôi…?
Nghĩ một chút rồi không nhịn được rũ mắt than nhẹ một tiếng, cuối cùng quay đầu trở về.
3 Mặt Lâm Trầm liền đỏ lên một chút.
Y rốt cuộc đang làm cái gì? Mình cùng tên nam tử họ Lý đó chẳng qua chỉ có duyên chạm mặt, thậm chí còn không quen biết, ma xui quỷ khiến thế nào lại vung kiếm lệch đi để thả khéo hắn?
Trong lúc y còn đang hối hận, Lý Phượng Lai đã tao nhã quay đầu thả người biến mất vào bóng đêm mờ mịt.
4 Lý Phượng Lai thấy Lâm Trầm nở nụ cười hiển nhiên cũng rất đắc ý, quạt trong tay phất phất phơ phơ, nhướng mày nói, “Nếu mỹ nhân đã nhận phần tạ lễ này, vậy có thể đàn thêm một khúc cho ta nghe hay không?”
Lâm Trầm giật mình, muốn nói y vốn còn chưa bảo nhận nhưng thấy ánh cười trong mắt Lý Phượng Lai, liền hiểu bất kể có nói gì đi nữa đối phương nhất định cũng sẽ cố ý xuyên tạc.
5 Sau ngày ấy cùng nhau uống rượu, Lý Phượng Lai bắt đầu thường tìm đến Lâm Trầm. Có khi quấn y đòi nghe đàn, có khi kéo y cùng du hồ thưởng nguyệt, muôn hình muôn dạng.
6 Lý Phượng Lai vẫn không nhận ra Lâm Trầm có điểm kỳ lạ, chỉ gật đầu cười nói, “Tương tư? Không tồi, Lục Cảnh nghe xong nhất định sẽ thích. ”
Lục Cảnh?
Lâm Trầm hoang mang một lúc mới đột nhiên nhớ ra đây là tên của bạch y công tử kia.
7 Nháy mắt đó, Lâm Trầm cái gì cũng hiểu được.
Y, chẳng qua là vật thay thế mà thôi.
Từ đầu tới cuối, Lý Phượng Lai chẳng qua chỉ muốn tìm một người dung mạo tương đồng Lục Cảnh, còn thì, y có là Lâm Trầm, Trương Trầm hay Triệu Trầm, vốn dĩ chẳng hề quan trọng.
8 Lý Phượng Lai giật mình, trong đáy mắt cuối cùng cũng hiện lên ý cười.
“Được, chúng ta cùng đi uống rượu. ” Vừa nói vừa cầm tay Lâm Trầm dẫn vào một gian thanh lâu khác tiếp tục tìm vui.
9 Lâm Trầm ngỡ ngàng, dưới chân chao đảo cơ hồ sắp ngã xuống. Từng đợt hàn ý lan tràn sau lưng, cổ họng dâng lên vị tanh của máu, y phải dùng sức cắn chặt răng mới miễn cưỡng nhịn xuống.
10 Khi Lâm Trầm ra khỏi phòng đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Y vừa mở cửa đã thấy đệ đệ Lâm Dược lao tới ôm chặt lấy thắt lưng hỏi, “Đại ca, huynh không sao chứ?”
Lâm Trầm giật mình, mỉm cười.
11 Tất cả đều cảm thấy Lâm Trầm đã thay đổi.
Lâm Dược cảm thấy đại ca càng ngày càng thâm sâu, không còn yếu đuối dễ bị khi dễ như ngày xưa.
Lâm minh chủ cũng nhận thấy nhi tử này cuối cùng cũng có chút tiền đồ, không những bắt đầu chăm chỉ luyện võ mà còn ngoan ngoãn theo cha xuất môn làm việc, rất có phong thái của người tương lai kế thừa gia nghiệp.
12 Máu còn đang chảy.
Mặt Lý Phượng Lai trắng bệch, trên trán dần chảy mồ hôi lạnh nhưng khóe miệng lại chậm rãi nhếch lên lộ vẻ phong lưu ngả ngớn như hoàn toàn không biết đau.
13 Lâm phủ, ba năm sau.
Sắc trời dần tối, gió mang theo mùi hoa dại thoảng đến ấm áp, đượm lên khiến người cũng hốt nhiên buồn ngủ.
Lý Phượng Lai biếng nhác tựa vào đầu giường, buồn chán lật qua lật lại trang sách trước mặt.
14 Lâm Trầm một đêm không ngủ, hôm sau từ sáng sớm đã ra ngoài uống trà cùng vài vị giang hồ đồng đạo, trùng hợp gặp được Lục Cảnh. Người ngoài vẫn cho rằng hai người là những thiếu hiệp tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thường đem ra so sánh đánh đồng, vài năm qua cũng không ít lần chạm mặt nhưng giao tình rốt cuộc vẫn chỉ hời hợt.
15 Đáy lòng đau đớn chết lặng mà khóe môi theo thói quen vẫn nhếch lên cười nhẹ. Rốt cuộc Lâm Trầm cũng đứng lên bước tới trước mặt Lý Phượng Lai, ôm hắn vào lòng, dịu dàng nói, “Trời nổi gió rồi, chúng ta về phòng đi.
16 Lý Phượng Lai liệu không sai, mấy ngày tiếp theo quả nhiên thường có hắc y nhân quấy rối Lâm phủ. Võ công những kẻ đó tuy tầm thường nhưng bản lĩnh dụng độc cao cường, buộc Lâm Trầm không thể không tăng cường đề phòng trong phủ.
17 “Cốc cốc!”
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.
Lâm Trầm như giật mình tỉnh mộng, vội đem cất chủy thủ nhuốm máu, thả xuôi cánh tay xuống đi mở cửa.
18 Lâm Dược cũng không rõ ý nghĩa của lời này, cậu chỉ sợ trì hoãn quá lâu sẽ bị Lâm Trầm bắt gặp nên chỉ đối đáp qua loa vài câu rồi vội vã xoay người rời khỏi.
19 Lâm Trầm thấy ngoài rừng trúc quá ầm ĩ, sợ đệ đệ gặp chuyện không may nên chỉ tùy tiện chỉnh lại quần áo mà vội vàng chạy về hướng phòng Lâm Dược.
Kết quả vừa tới cửa liền thấy Lâm Dược cả người đầy máu ngã dưới đất, hạ nhân xung quanh chỉ biết luống cuống tay chân cầm máu.
20 Thu ý dần đầy.
Gió đêm nhẹ lướt trên mặt mang theo cái lạnh thấu xương.
Một nam tử trẻ tuổi vận hoa phục đứng bên cửa sổ, hờ hững nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.