21 Lâm Trầm giật mình, hai mắt mở lớn ngơ ngác nhìn thẳng Lý Phượng Lai. Sương mù mênh mông trong mắt, hồi lâu sau y mới hiểu được ý nghĩa của câu nói kia.
22 Lâm Trầm mộng thật lâu.
Trong mộng, từ bé y đã chuyên tâm luyện võ theo ý cha, tuy không thành đại hiệp đỉnh đỉnh đại danh gì nhưng ít ra cũng kế thừa được gia nghiệp Lâm gia.
23 Trừ khi ta chết, bằng không, ta tuyệt không thể buông bàn tay này.
Từng chữ từng câu còn văng vẳng bên tai.
Dù đã cách mấy tháng, Lý Phượng Lai vẫn nhớ như in vẻ mặt của Lâm Trầm lúc nói những lời này.
24 Lý Phượng Lai nhìn đến ngẩn ngơ, rồi lại có chút hoảng hốt. Hồi lâu sau hồi thần lại mới vội hỏi, “Trên người ngươi có thương tích, sao lại tùy tiện hoạt động như vậy? Mau nằm xuống nghỉ ngơi.
25 Lý Phượng Lai lớn tiếng gọi hiển nhiên đã khiến Đoạn Kì tới ngay.
Chẳng qua thần y đại nhân không vội cứu người, chỉ khoanh tay đứng một bên cười lạnh, “Ngày hôm qua ngươi bị thương, hôm nay ta bị thương, hết người này đến người kia, đừng nói các ngươi đang cố tình đùa giỡn ta đó chứ?”
Lý Phượng Lai không có hơi sức tranh cãi với gã, vừa cầm máu cho Lâm Trầm vừa phất tay nói, “Ngươi bớt sàm ngôn đi, mau cứu người.
26 Một dung nhan rõ ràng từ lâu đã quen thuộc mà giờ phút này chẳng hiểu sao càng nhìn càng thấy yêu thích, Lý Phượng Lai ngưng thần, tỉ mỉ ngắm Lâm Trầm, trên khóe môi mơ hồ mỉm cười.
27 Kể từ ngày đó Lý Phượng Lai càng thích quấn lấy Lâm Trầm không rời, hở ra sẽ ôm một cái, có vẻ vô cùng yêu thích thân thể y.
Trái lại Lâm Trầm vẫn luôn thất thần.
28 “Lâm Trầm, Lâm Trầm, ta thật thích ngươi. ”
Những lời này vừa thốt ra, Lâm Trầm còn chưa kịp phản ứng, Lý Phượng Lai đã sửng sốt trước.
… Thích.
Hắn thích y?!
Lý Phượng Lai hắn lại đi thích nam tử tướng mạo tầm thường trước mặt này?
Há!
Hắn trừng mắt nhìn dung mạo quen thuộc của Lâm Trầm, bất giác lòng thấy hân hoan, không khỏi thấp giọng cười thành tiếng.
29 Lâm Trầm cả người cứng đờ, y lập tức hiểu đó là thuốc gì nhưng rồi vẫn không chút phản kháng, chậm rãi nhắm mắt tựa vào ngực Lý Phượng Lai.
Lý Phượng Lai nhìn bộ dạng vâng lời này của y cả người cũng nóng lên theo, hệt như chính mình cũng ăn phải xuân dược.
30 Lâm Trầm thấp giọng rên rỉ, ánh mắt thất thần ướt át như nước hồ sâu lay động.
Lý Phượng Lai ngắm rồi không kềm được lại cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ diễm lệ, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập trong miệng Lâm Trầm tùy ý làm bậy.
31 Lý Phượng Lai đi thẳng một mạch, rất nhanh đã ra khỏi cổng thành. Nhưng khi vừa bước chân vào rừng trúc đã bị một nam tử bạch y cản đường. Hắn sửng sốt hồi lâu mới nhận ra người trước mặt là đệ đệ của Lâm Trầm – Lâm Dược, thế là mở quạt ra cười nói, “Tiểu đệ, chúng ta lại gặp mặt, lần trước đa tạ ngươi giúp đỡ.
32 “Chẳng phải chính ngươi tốt đẹp
khiến lòng ta rung động,
mà chỉ vì
mỹ nhân tặng cho ta
ta mới quý trọng. ”
Mấy tháng sau, Dương Châu.
Lâm Trầm bận rộn cả ngày bên ngoài vừa bước vào cửa đã bị một bóng dáng phóng tới ôm lấy thắt lưng.
33 Hôm sau lúc tỉnh lại trời đã sắp sáng.
Lâm Trầm thức dậy sớm hơn Lý Phượng Lai một chút, y mặc y phục, rửa mặt chải đầu xong liền dùng điểm tâm trong phòng.
Thể loại: Dị Năng, Dị Giới, Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 73