1 “Phì! Phì! Phì!” Lâm Thiên Long đầy mình bụi bặm bò ra từ đống cát, miệng nhổ ra toàn cát là cát.
“Mẹ kiếp, dọa lão tử sợ chết khiếp rồi. ” Lâm Thiên Long vỗ ngực, thở phào một hơi.
2 Nhìn quy mô đoàn xe, đồ trong hòm hẳn là không hề nặng, toàn bộ hàng hóa của đoàn xe gộp lại cũng không thể tới hai ngàn lượng, ngay từ đầu hắn đã nói, chỉ cần hai phần hàng, không lí gì bọn họ lại nộp nhiều tiền như vậy cả, hơn nữa, hắn còn phát hiện ra, gã quản gia béo tròn vừa lau mồ hôi rỉ ra trên trán, vừa lén đánh mắt với hộ vệ đứng bên mấy chiếc hòm.
3 Lâm Thiên Long phát điên tìm đám người đó, giáng xuống những cú đấm như búa tạ, đánh chết sạch bè lũ ác ôn, sau đó bị quan phủ truy nã, rồi phải tới núi Khốn Long làm cường đạo.
4 Lâm Thiên Long không nhịn được cười khổ trong lòng, cái thằng cha này cũng đến là cẩn thận, không xích hắn lại, mà điểm huyệt. Còn tính nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, đợi sức khỏe hồi phục có thể phá khóa trốn đi, giờ bị phong bế nội lực, chỉ e cho dù có chạy thoát cũng nhanh chóng bị bắt lại.
5 Sau đó đứng dậy định bỏ đi. Lâm Thiên Long tuy muốn dạy bảo đám người này một chút, chỉ tiếc rằng hắn hiện giờ, tuy không đến nỗi trói gà không chặt, nhưng cũng chắc chắn không thể đánh lại mấy tay vệ sĩ như hung thần ác sát, huống chi hắn chỉ bị phong bế nội lực, chứ không phải thị lực, đứng trước tên thanh niên áo xanh mặt mũi bình thường kia, cứ cảm thấy có phần nguy hiểm.
6 Khi bàn tay Lâm Thiên Long chạm vào vai Liễu Dịch Trần, toàn bộ sức khống chế bản thân của y đều tan tành, ngước đôi mắt hằn đỏ tơ máu lên, đối mặt với ánh nhìn kinh ngạc của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần nghiến răng nghiến lợi nói một câu:
“Do ngươi tự chuốc lấy…”
“Gì…” Lâm Thiên Long còn chưa kịp phản ứng đã bị Liễu Dịch Trần xô mạnh, cả người bay ra, “xập” một tiếng ngã nhào xuống đệm cỏ.
7 “Ngươi… ngươi…” Lâm Thiên Long đen xì cả mặt, cùng với hành động rút ra của Liễu Dịch Trần, hắn có thể cảm nhận rõ ràng chất lỏng đặc sệt từ nơi khó nói phía sau chầm chậm chảy ra ngoài.
8 “Ư… lúc đó ngươi cứu mạng lão tử, cơ mà lão tử cũng bị ngươi thượng rồi, nên hai ta coi như thanh toán xong. Về sau, ngươi đi đường của ngươi… Ngươi làm cái gì đó hả!!!” Lâm Thiên Long còn đang hùng hồn tuyên bố, lại giật mình sợ hãi khi thấy thân thể trần trụi của Liễu Dịch Trần áp sát tới.
9 “Nhị vị khách quan, đến nơi rồi. ” Tiểu nhị dừng lại trước một căn phòng, rồi mở cửa ra.
“Cảm ơn. ” Liễu Dịch Trần cảm ơn hắn, rồi yêu cầu thêm nước ấm, sau đó xua hắn đi.
10 Liễu Dịch Trần không khỏi cười khổ, nếu sư phụ biết “Ngưng lộ” do ông đặc chế bị y bôi vào nơi như thế này, thì chắc tức đến vẹo cả mũi mất.
Đợi một chốc, Ngưng lộ nhanh chóng thấm qua da, mọi vệt hằn đều biết mất.
11 Hơi thở nóng rực phả vào bên tai, Lâm Thiên Long giật mạnh mình một cái, thân thể hơi nhũn ra. Theo phản xạ khua tay đẩy Liễu Dịch Trần, Liễu Dịch Trần thoắt cái tránh đòn công kích, kinh ngạc nhìn hắn.
12 “Hoa bộ đầu, ta ở phòng chữ thiên số 7 trong nhà trọ ở trấn này. ” Liễu Dịch Trần để lại địa chỉ của mình rồi rời đi. Tuy y cũng là bộ khoái, nhưng đây lại không thuộc khu vực quản lý của ý, cho dù quan hệ với Hoa Hùng rất tốt đi nữa, y cũng không thể tùy ý xử án trong địa bàn của người khác.
13 Qua ba tuần rượu, tiểu nhị dưới lầu láng máng nghe được tiếng hò hét thô tục vang ra từ nhã phòng, cười tủm tỉm, Hoa bộ đầu vẫn còn sôi nổi như vậy cơ đấy.
14 Chú thích xám của Xung, chú thích đen của tác giả
Lâm Thiên Long vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, hắn cũng chẳng hiểu sao lại xảy ra tình huống như thế này, thế nhưng hạ thân của mình cứng ngắc lại là sự thật.
15 Ngón tay điệu nghệ vuốt ngược lên từ dưới đáy chậu*, liền chạm tới hai “viên ngọc”* mềm mại, lúc này hai “viên ngọc” đó đã co tròn lại, như chuẩn bị bạo phát tới đỉnh điểm.
16 Lâm Thiên Long giật mình tỉnh dậy, mặt đầy mồ hôi lạnh, cả người tê mỏi, tựa như vẫn bị điểm huyệt vậy, quay đầu sang bên cạnh, lại phát hiện hóa ra Liễu Dịch Trần đang nằm ngủ cạnh mình, một tay một chân gác lên người hắn, hại hắn tưởng rằng mình bị trói gô rồi.
17 Chương 17: Nghi ngờ
“Đã quyết vậy rồi thì… Thiên Long, ngươi trước hết ăn một chút đi. Ngươi cũng đói lắm rồi. ” Liễu Dịch Trần dịu dàng cười nói.
“Ừ.
18 “Chẳng bằng thế này, ngươi đã không vội quay về, thì ở lại chỗ ta nghỉ ngơi vài ngày, ta có thể nhờ Quan lão gia viết cho Lưu đại nhân một phong thư để ngươi ở đây giúp đỡ điều tra.
19 “Những kẻ kia bị bắt lại hết, việc này gây chấn động kinh thành, nhưng may là phát hiện ra sớm, cũng chưa gây ra biến động lớn nào. Cơ mà… đáng sợ nhất ấy là, những kẻ kia, trước đó, đều chưa từng có hành vi nào xấu xa cả.
20 “Được… ta làm vợ ngươi. ” Liễu Dịch Trần nuốt nước mắt vào trong.
“Tốt, lão tử đói rồi, ngươi mau đi nấu cái gì đi. ” Lâm Thiên Long lập tức sai y đi nấu cơm.