101 Tô Tĩnh trừng lớn mắt, lửa giận phừng phừng trong dạ, chết tiệt, lần đầu tiên y tự nguyện hiến dâng lại bị từ chối, tên Lâm Thiên Long này có phải nam nhân hay không, thiếu niên mĩ miều ngon miệng đứng ngay trước mặt, hắn lại chỉ hôn mỗi trán.
102 Khối thịt mềm nhũn trong tay đột nhiên cứng lên, Lâm Thiên Long như phát hiện ra món đồ chơi thú vị, dùng ngón tay không ngừng ma sát nơi đó.
“Thiên Long… a…” Gương mặt trắng nõn của Liễu Dịch Trần nhiễm một tầng hồng nhuận, động tác vốn rất thành thạo phút chốc trở nên rối loạn.
103 Đầu lưỡi mềm mại phối hợp với động tác co rút, thâm nhập từng chút một, hai ngón trỏ cũng nhân cơ hội đi sâu vào hậu huyệt, hơi kéo ra hai bên.
Động khẩu nho nhỏ bị ngón tay tách ra, để lộ trang bích màu phớt hòng, có thể thấy một lớp dịch thể bóng loáng đang chậm rãi chảy ra, đầu lưỡi linh hoạt tuy không dài như ngón tay, nhưng xúc cảm mang lại khác hẳn so với côn thịt, khéo léo dạo chơi trên tràng bích, kích thích thứ dịch thể trong hậu huyệt tràn ra càng nhiều.
104 “Ư… đủ… đủ rồi…” Lâm Thiên Long bất lực lắc đầu, trán đầy mồ hôi, đường trong suốt nơi khóe miệng lóe lên ánh nước, Liễu Dịch Trần thấy vậy nhịn không được mà dừng lại động tác dồn dập của mình, đặt xuống chiếc môi hôn.
105 “Vậy đệ đi đây… à, đúng rồi, hai viên thuốc có thể làm giảm dược tính của Tam nhật triền miên lần trước đệ đưa huynh ấy. Về sau đệ phát hiện nó không phải có tác dụng làm thuyên giảm mà là áp chế… ừm, kiểu như tích tụ dược tính lại, về sau nếu có cơ hội sẽ bạo phát trong một lần, huynh chú ý một chút nhé.
106 Ngón trỏ trắng muốt nhẹ đung đưa trước mặt hai người, Hanagi Shizuwa cười quỷ mị: “Có người sẽ giúp ta giải quyết phiền toái này. ”
“Hơn nữa… ta cũng nên về thăm “vị hôn thê” của mình rồi, dẫu sao, muốn có được Thủy Nguyệt các, vẫn phải dựa vào cô ta.
107 Liễu Dịch Trần thoáng ngừng đũa, sau đó rất thoải mái mà rằng: “Ta được nghỉ phép mà. ”
“Thật không?” Lâm Thiên Long nghi hoặc hỏi, hắn chưa từng nghe nói bộ khoái cũng được nghỉ phép.
108 “Chuyện này thì Hanagi không rõ. ” Hanagi Shizuwa hạ mi nhẹ nhàng nói.
Ikeda lộ ra nụ cười tàn nhẫn, đã vội tưởng tượng xem phải tra tấn cơ thể trắng trẻo mê người kia ra sao rồi.
109 “Ta không sao. ” Lâm Thiên Long chú ý tới ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua của Xa Hình, mặt hơi đỏ lên, lén thu tay lại, nhìn Liễu Dịch Trần bằng ánh mắt nghiêm túc lạ thường.
110 Một gia khỏa ngày nào cũng quấn lấy hắn, chỉ cần có cơ hội là giở trò, khiến hắn thực sự không nghĩ ra bản thân có chỗ nào quyến rũ.
Nghe hắn nói, mắt Liễu Dịch Trần sáng lên, tiến lại gần, ôm hắn từ phía sau, tựa như một con mèo nhỏ, liếm liếm cổ hắn: “Thế nhưng, ta thích Thiên Long mà, đương nhiên muốn gần gũi ngươi.
111 “Ha ha ha… ta là ai không quan trọng, thế nhưng, ngươi phải nhớ rõ, về sau ta chính là chủ nhân của ngươi. ” Ikeda cười dâm nói, ngón tay men theo cần cổ thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve.
112 Nuốt nửa viên thuốc giải, Liễu Dịch Trần đã miễn cưỡng có thể đứng dậy, thế nhưng, dựa theo suy đoán, y hẳn là không thể vận công, cho nên, tuy y đã vận khí được ba thành công lực, nhưng vẫn một bộ dáng yếu đuối, di chuyển khó khăn.
113 Thị đồng nhìn Liễu Dịch Trần, nở một nụ cười giải thoát, từ từ nhắm mắt lại.
Nhấc tay lên —
Kiếm đâm xuống —
Một dòng máu nóng phun lên mặt đất —
Ném đoản kiếm trong tay đi, Liễu Dịch Trần thu lại sát khí, cẩn thận ôm Lâm Thiên Long dậy, đặt lên giường, dùng ga giường bọc kín người hắn lại, ôm vào lòng, chậm rãi bước ra khỏi nhà tù.
114 p style=”text-align: justify;”>Hanagi Shizuwa lạnh lùng nhìn Hứa Luân, không che đây được sát khí trong mắt, y đã hạ chủ ý, phải khiến tên Hứa Luân này chết trong một “sự cố ngoài ý muốn” nào đó, đương nhiên sự cố ngoài ý muốn này phải phát sinh sau khi y rời khỏi Tô Châu, như vậy, y tin rằng, chỉ cần đợi ba tháng sau quay lại, Thủy Liên Tinh vẫn sẽ thuộc về y.
115 Ngắm nhìn Lâm Thiên Long mệt mỏi ngủ mê man, Liễu Dịch Trần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, chiếc cằm nở nang mọc ra râu xanh ngắn ngủn, sờ vào có chút gai gai, hôn nhẹ lên mặt hắn, mắt ngập tràn yêu thương.
116 Tân Tiêu Lộ sắc mặt chán trường ngâm mình trong thùng nước nóng. Miếng xà bông trên tay tỏa ra mùi hương thanh nhã, nếu là ngày thường, hắn có lẽ đã hiếu kì hỏi, loại xà bông này bán ở tiệm nào vậy, rồi đích thân đi mua vài cục, nhưng lúc này, hắn chỉ mong cục xà bông này càng thối càng tốt, tốt nhất là thối đến mức tên gia khỏa ghê tởm kia phải nôn hết bữa tối hôm qua ra.