1 Quảng trường sầm uất nhất Manhattan, những cái đầu nhuộm sặc sỡ đủ màu của đám choai choai chạy ván trượt vun vút luồn lách qua khách bộ hành; biển hiệu đèn đường sáng rực rỡ tựa hồ muốn dọa người hoa mày chóng mặt.
2 Đối với những kẻ sống đời trước họng súng mũi đao mà nói, tiền và gái đẹp đều không tự nhiên mà đến; kính trọng và ngưỡng mộ lại càng không thể nhờ tùy tiện nghênh ngang ngựa xe mà được.
3 Dự cảm của ta không sai, liền mấy ngày sau đó chúng ta đều bị hãm loanh quanh trong biệt thự. Người của Trịnh gia giám sát bọn ta rất chặt, không việc gì qua mắt được bọn họ.
4 Các bóng đèn đồng loạt bật sáng, hội trường một lần nữa sáng rỡ, tiếng vỗ tay cùng với tiếng huýt gió cũng theo đó mà ồn ào lên.
“Luật chơi ai cũng rõ rồi, bất luận kết quả thế nào mọi người đều phải tham gia! Không được chối, không được trốn, ya’ll can’t say no, OK?!”
Đám người bên dưới cả nam lẫn nữ đều rầm rầm đồng tình, bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt, đến mức hội trường muốn nổ tung.
5 “WOW!! Chưa bao giờ được xem một màn hôn kịch liệt đặc sắc đến thế nha, mọi người xem, đây là kỉ lục mới của chúng ta!! Một nụ hôn liên tục trong 50 giây! A, cho họ một tràng pháo tay nào!! Ai nha~ thật muốn coi hai người bỏ mặt nạ ra a, nhất định sẽ càng HOT nha!”
Đến giờ phút này thì ta tin là mình đã rớt trúng một cái động nhện.
6 Ta trả lời rành rọt từng chữ: “Để tôi tham gia hội đồng quản trị. ”
Cậu ta bật cười: “Đám người ngoại tôi phái về đây chưa thấy ai lại đưa ra yêu cầu khó như anh, chuyện hội đồng quản trị thảo luận đều là bí mật hệ trọng của Trụ Phong, anh không thấy đòi hỏi như vậy là hơi quá sao?”
Ta vẫn kiên định nhìn cậu ta: “Nếu được sự chấp nhận của cậu, việc một người bên ngoài tham gia hội đồng quản trị Trụ Phong đâu phải việc khó.
7 Rời khỏi Trụ Phong, ta phóng xe đi Cửu Long tiêu sầu, lửa giận phừng phừng suốt cả quãng đường, quả nhiên không bao lâu sau đã nghe tiếng còi xe cảnh sát giao thông hụ chói tai đuổi theo.
8 Cũng tựa vào hàng lan can chạm trổ, ta im lặng vài phút, tới khi hút xong nửa điếu thuốc mới quay sang nhìn Trịnh Diệu Dương, có chút bực bội nói: “Rốt cuộc cậu muốn sao mới để tôi vào hội đồng quản trị?”
Cậu ta khẽ nhướng mày, phản bác lại: “Tôi đã chuẩn bị tiếp đón anh long trọng lắm rồi còn gì, gã Tằng Vỹ Kỳ kia không báo cho anh hả? Còn muốn sao nữa?”
“Chỉ đơn giản thế thôi?” Ta liếc mắt ngờ vực nhìn người trước mặt mình.
9 Cậu ta đột nhiên trở nên tàn bạo: “Anh nghĩ đây là diễn phim?! Đây là hiện thực! Không có Chúa, không có Đức Mẹ, cũng không có hàng mớ tình tiết mạo hiểm cho anh khoe khoang!! Biết điều thì cùng với lũ chiến hữu của anh an phận một chút, đừng hòng tôi nương tay lần nữa!!”, quả thực hung dữ như muốn lột da ta.
10 Anh biến đi. ” Rốt cuộc, cậu ta cũng thở ra ba chữ ấy.
Như được đại xá, lần đầu tiên ta thấy xoay xở thoát khỏi phòng kẻ khác phải chật vật đến vậy.
11 Tầng ba tòa nhà Trụ Phong, quán cà phê “Tầm Hương” là điểm hẹn của rất nhiều nhân vật nổi tiếng của Hồng Kông. Tao nhã, sang trọng, lịch sự, yên tĩnh giữa thành phố nhốn nháo, vừa như thoát ly khỏi nhịp sống cuồng nhiệt xô bồ, lại vẫn giữ được vẻ tự nhiên hài hòa.
12 Vô thức liếc quanh bốn phía, ta vừa hạ thấp giọng vừa bước khỏi quán: “Giờ tôi một ngày không dưới 18 tiếng bị theo dõi, hơn nữa ngoài di động và toilet không bị gài thiết bị giám sát, những thứ khác chắc tránh không được rồi.
13 Ta thực sự kinh ngạc, sau khi một loạt trợ thủ đắc lực kéo nhau phản bội, Trương Thủ Huy bằng vào cái gì lại cho rằng Trần Thạc ta đáng là con bài tối hậu của ông ta? Ta không phải mỹ nữ như Từ Tú Phương, tính tình lại càng khó khống chế.
14 Thực ra, ta cũng không quá tò mò như Tằng Vỹ Kỳ, hiếu kỳ thường chỉ kéo theo xui xẻo, nhìn bộ dạng cậu ta bây giờ thì rõ. Đời người muốn yên lành một chút, tốt nhất nên biết kiềm chế tính tò mò.
15 Tên cao lớn thô lỗ lôi ta đi theo, còn Trịnh Diệu Dương vẫn hoàn toàn không lộ ra một chút chật vật nào, ta nghĩ tình huống kiểu này hẳn không phải cậu ta mới gặp lần đầu, ánh mắt nghênh ngang của cậu ta đương nhiên càng chọc giận bọn bắt cóc, kết quả là suốt dọc đường, cả ta và cậu ta đều bị xước xát không ít.
16 Tròn một ngày, bọn chúng không đụng đến ta, ta yên lặng nằm trên sàn nhà ẩm thấp, hai tay vẫn bị trói cảm giác hơi tê dại. Vì không hề được ăn uống nên dù trên người hầu hết chỉ là xây xát ngoài da nhưng thể lực vẫn không thể hồi phục được, còn may cũng ăn đòn quá quen rồi nên không đến mức không chịu nổi.
17 “Anh chuẩn bị tinh thần chưa?” Cậu ta lẳng lặng ngẩng lên nhìn ta, buông một câu.
Mẹ kiếp, giữa lúc căng thẳng cực độ ta vẫn buộc phải thừa nhận, ta có chút sợ hãi, cảm giác này đối với ta thực xa lạ.
18 “Phải, tôi có cảm giác, cậu thì sao?”, ta khinh thường cúi đầu liếc nhìn bên dưới cậu ta, “Thì ra chỉ có cái miệng xài được. ”
Với phụ nữ mà nói, cậu ta là một tình nhân không thể đòi hỏi chung tình, đối với ta mà nói, cậu ta là một đối thủ đủ sức khơi mào ý chí của ta.
19 Tóm lại, sự tình cũng không đến mức hỏng bét như đã tưởng, bất quá giờ nghĩ lại ta vẫn không khỏi rùng mình. Về tới biệt thự Hải Cảnh, vừa vào phòng tắm xối nước lạnh lên người, cảm giác bỏng rát trên da thịt một lần nữa nhắc nhở ta tất cả những gì vừa trải qua hoàn toàn là sự thật.
20 “Tùy cậu. ” Ta lạnh nhạt trả lời, hoàn toàn vì để ý tới cảm giác của hai người còn lại trong phòng.
Nghiêng người liếc mắt nhìn A Kỳ, sắc mặt cậu ta đã hơi xám xịt, rõ ràng vừa bị bối rối bởi hành động vô vị của Trịnh Diệu Dương.