41 Có nhiều lúc, biết thêm một người chưa hẳn đã hay, nhưng lịch sự là đức tính tốt, tôi cũng không ngại giới thiệu trước. ”, cậu ấy đứng lên tự nhiên chìa tay phải ra, “Trịnh Diệu Dương.
42 Khi ta vào đến nhà hàng, tất tả nhìn quanh rồi thấy cậu ấy ngồi ở một bàn đôi, vừa lúc có hai cô gái trẻ người Mỹ đang sáp tới bên cạnh.
Vừa bị chọc giận, nhưng chỗ này đông người, ta cũng không lập tức phát tác, nhẫn nhịn đi về phía đó, câu cuối cùng cậu ấy nói với bọn họ lọt vào tai ta rất rõ ràng: “Không không, người yêu tôi đến rồi, tôi sợ ảnh giận a~”, rồi quay lại gọi ta vô cùng thân mật: “Hi, dear~”
Trịnh Diệu Dương còn đủ mặt dày giơ tay vẫy ta rối rít, lối hành xử khác thường này ta vốn biết, chỉ có khi cậu ấy buồn chán cực độ mới sinh ra quá khích như vậy, đang tính giỡn chơi với hai em Tây đây.
43 Tối nay đi không?” Robin đột nhiên chìa ra cho ta hai tấm card.
“Sao hả, tính dụ tôi vô động nhện a?”
“Tôi tốt bụng giới thiệu cho cậu chỗ hay ho thôi, ngầu cực kỳ! Đây là thẻ nội bộ, các cậu đỡ phải đứng ngoài cửa bar xếp hàng chờ ịn vân tay, nhớ tới cùng bạn đấy.
44 Chẳng biết vì sao, đêm đó chúng ta uống rất nhiều rượu, chơi tới bến mới chịu về, có lẽ vì sức lực cạn kiệt, chúng ta chỉ kịp tùy tiện cởi quần áo rồi ngã vật xuống giường, ngủ thẳng đến sáng.
45 Khi ta bước vào phòng làm việc của Trương Thủ Huy, đồng hồ vừa chỉ mười giờ.
“Đúng giờ lắm, vẫn giống phong cách làm việc của cậu trước kia, không bao giờ sai sót.
46 Cuộc sống ngủ đông tiếp diễn hơn nửa tháng, vẫn sóng êm gió lặng.
Ta không những không mặc sức ăn chơi, ngược lại còn có chút kham khổ, bắt đầu nổi lên tinh thần kỹ sư.
47 Cậu ấy về Hồng Kông rồi, thì ra cậu ấy đã sớm về Hồng Kông. Nơi đó mới là thế giới của cậu ấy.
Ta chào chủ nhà, ra về trước: “Cũng không sớm nữa, tôi về trước đây, cảm ơn đã tiếp đãi.
48 “Tôi ở Hồng Kông. ”, nói xong bốn chữ này, chúng ta không ai lên tiếng nữa, thật lâu sau ta mới lại mở miệng: “Tám giờ, đợi cậu ở quán cà phê Tầm Hương.
49 Trịnh Diệu Dương nhét vào tay ta một vật kim loại lạnh lạnh: “Đây là chìa khóa phòng ở Lệ Nguyệt Cung, anh ở tạm đó đi. Phòng làm việc của anh… tôi còn để.
50 Lấy cớ còn phải lái xe, rốt cuộc bãi được tuyên bố đòi phạt rượu ta của Tú Phương.
Cô ấy trông ta đích thực một bộ dạng lặn lội đường dài uể oải, cũng đành bỏ qua, cười cười hỏi ta: “Giờ anh ở đâu?”
“Phòng ở Lệ Nguyệt Cung.
51 Ta không đáp, đi thẳng vào lấy xe, đến khi lái ngang qua mới hạ kính cửa, nói với Phùng Bằng Phi: “Tôi cũng không thích ăn đồ Pháp, hôm nào mời một bữa ăn bốc kiểu Ấn thì hơn.
52 Ta nắm cổ tay cậu ấy lại, ngăn cản ý định tiến công: “Trịnh Diệu Dương, không phải chúng ta phải giữ khoảng cách sao? Hôm qua đã nói…”
“Anh muốn tôi diễn thế nào nữa mới vừa lòng hả? Anh không thích thế này?” Động tác của cậu ấy khựng lại, “Tôi bất quá chỉ muốn anh, không động vào anh, tôi làm không được.
53 Bàn tay cậu ấy bắt đầu nhịp nhàng âu yếm, ta cũng chịu hết nổi, lôi kéo cậu ấy vào phòng, môi quấn lấy nhau suốt đoạn đường, đầu óc ta trong chớp mắt trống rỗng.
54 Ta ngồi xuống, nhìn thẳng vào cậu ấy: “Cậu biết mình đang nói gì không? Hôn nhân không phải trò đùa, nói lấy là lấy, bỏ là bỏ… nếu không phải biết cậu, chắc tôi đã nghi ngờ hay cậu chỉ vì không muốn kết hôn mới lấy tôi ra làm bia đỡ đạn.
55 Thì không được…” Trương Ký Vân rõ ràng cũng không tin Trịnh Diệu Dương vì “sơ ý” mà bị đánh gãy chân, “Nhưng đại ca và chị Phương đều nói thế, hỏi gì được nữa.
56 Thì ra sức chịu đựng của ta đã được Trịnh Diệu Dương huấn luyện đến tận trình độ này, trong nháy mắt đã kìm được tất thảy các loại hoảng loạn và xấu hổ, lẳng lặng chờ đón cơn sóng công kích tiếp theo.
57 “Tôi nói rồi, tôi không ưa cả golf lẫn tennis. ”, bất quá ý không ưa cả thứ khác cũng quá rõ ràng.
Ông anh vô cùng lịch lãm đáp: “Vậy ba giờ chiều mai, gặp nhau ở sân cầu lông Nam Hoa.
58 “Sơ suất giao tiếp. ” Ta cười khổ.
Joanna cầm tờ báo lên, nhìn lại bức hình Phùng Bằng Phi lau mồ hôi cho ta lần nữa: “Anh ăn ảnh ghê gớm, chúc mừng a~”
“Đừng có đổ dầu vào lửa nữa mà, với em cũng chẳng hay đâu.
59 Lòng ta thực sự chấn động, mà trí não đã nửa mờ mịt cũng hoàn toàn không nảy sinh một ý niệm quá khích nào, so với cô ấy còn lạnh lùng hơn, ta chỉ tiếp tục đứng yên chờ đợi bão tố.
60 Lúc này, nụ hôn mãnh liệt bất ngờ của Trịnh Diệu Dương khiến ý thức ta có chút mụ mị, nhưng cảm giác đau ê ẩm bên má cũng nhanh chóng phát tác, ta không khỏi khẽ nhíu mày chịu đựng, thực sự không muốn Trịnh Diệu Dương biết mình bị một cái tát trước đám đông, quá khó coi, nhưng ta nghĩ những người Trụ Phong ở đó cũng sẽ không đem chuyện này nói cho cậu ấy biết.