1 *Tiệc đầy năm
Tĩnh dạ vô trần, ánh nguyệt như ngân, bầu trời đêm lác đác điểm đôi vì sao chỉ càng khắc sâu một màu lạnh lẽo.
Tỳ nữ tên gọi Bích Sắc khum khum đôi bàn tay rét cóng, đưa lên miệng khẽ hà hơi, một làn hơi trắng phả ra từ đôi môi đỏ hồng bắt đầu nhàn nhạt bay lên rồi thoáng chốc tiêu thất.
2 Khi đám đông chạy tới nơi đang phát ra ánh kiếm loang loáng, tất cả bọn họ đều kinh hoàng chôn chân tại chỗ, không dám thở mạnh.
Trên mặt đất la liệt thi thể hơn mười thị vệ, đầu người nào cũng bị làm méo mó dị dạng, đứt lìa khỏi cổ.
3 Tháng ba cuối xuân, đất Giang Nam cây cỏ đâm chồi, hoa chen khoe sắc, đàn oanh loạn bay.
Ngày mới lên, trời xanh thăm thẳm, tiểu viện khoác một vẻ an bình, yên tĩnh, đó đây chỉ có tiếng ngọn gió xuân lào xào trêu đùa tán cây, kẽ lá.
4 Hoàng hôn, dải thung sơn* xanh nhạt phía xa dần che khuất vầng dương xế chiều. Cả mảnh trời nhuộm màu ráng vàng cam rực cháy, một vài tia nắng muộn lẩn trong tán lá cây cũng lặng lẽ rơi rớt xuống, điểm thành những đốm vàng tươi yếu ớt.
5 Ngày nối ngày lặng lẽ trôi, mùa xuân đã tàn, những bộ y sam* dày nặng cũng lần lượt bị trút bỏ. Chớm hạ, bạc sam* phiêu dật nhẹ nhàng được khoác lên người.
6 Cảm giác khẩn trương khiến cơ thể Hồng Y vô thức căng cứng, huyết khẩu cũng co rút lại, sít sao ngăn cản ngoại vật tiến nhập. Không phải phản kháng, cũng không phải cố ý bất tuân, thuần túy chỉ là phản xạ thuộc về bản năng của thân thể khi cảm nhận được bản thân sắp bị thứ gì bên ngoài thương tổn.
7 Lưu Ly mấp máy môi, ngập ngừng một hồi mà nói không nên lời, kỳ thực hắn cũng không biết lúc này nên nói gì mới phải. An ủi ư? Khích lệ ư?
Hắn nắm bàn tay Hồng Y, siết chặt, đôi con ngươi trong vắt rưng rưng lấp lánh, hồi lâu sau, lại cúi đầu, khẽ buông tiếng thở dài.
8 Không còn một ý kiến phản đối nào nữa, trong gian phòng âm u ánh nến, hai hạt đậu tương, một cây kim thêu, xỏ lỗ tai cho tất cả đám hài tử. Sợi chỉ thô được tiếp tục xỏ vào, ngăn cái lỗ liền lại, Tô Giới xắn tay làm cho từng đứa một.
9 Thời gian qua rất nhanh, Hồng Y cả người ướt đẫm, mồ hôi thành giọt nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên màn sa trên đầu, hắn nhớ tới những từ ngữ ví von về thời gian trôi qua từng đọc trong sách vở: chớp mắt thoảng qua, tháng năm thấm thoát, bóng câu qua song cửa, thạch hỏa quang âm,… còn rất nhiều nữa, khi đọc qua ý tứ vẫn hiểu bất quá ý nghĩa còn chưa rõ ràng, đến giờ, hắn dường như đã hiểu được cảm giác của người nghĩ ra những câu chữ kia, mà cũng minh bạch hàm nghĩa chân chính của chúng.
10 “Lý Nhị ca, ngươi sao rồi?” Hồng Y không nhìn người kia, vội vã nhào về phía Lý Nhị.
“Đi mau đi. ” Lý Nhị vừa kịch liệt ho khan vừa xua tay đuổi hai hài tử đi.
11 – Ngày mùng mười, thích hợp tắm gội, xuất hành, tế lễ, thành hôn, cầu thầy trị bệnh. –
Hồng Y tỉnh giấc, bên người vắng vẻ, vươn tay quờ phần giường trống trải còn thấy chút hơi ấm lưu lại, hẳn Lưu Ly vừa đi chưa lâu.
12 Hồng Y vươn tay, kéo tay Lưu Ly, lúc này tuy đứng sau màn nhưng nhờ ánh sáng loáng thoáng xuyên qua màn sa, hắn vẫn như nhìn rõ cả ánh mắt những người phía trước cùng với những âm thanh tạp loạn ầm ĩ bên tai.
13 Dù không cam lòng bao nhiêu, ngày vẫn dần tàn, Hồng Y nằm trên giường, con mắt hết nhắm lại mở, thủy chung không sao ngủ được. Hắn nghe bên ngoài từ sự an tĩnh lúc sáng sớm tới âm thanh rục rịch giữa trưa, lại đến tiếng nhốn nháo kê bàn xếp ghế, quét tước dọn dẹp khi trời chạng vạng, cả tiếng người làm va đụng cự cãi nhau.
14 Đường Tử Ngạo ôm thân thể gầy nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Tìm kiếm mười một năm, không còn nhớ nổi đã đưa về bao nhiêu hài tử, nhưng lần nào cũng vậy, ngoại trừ diện mạo có vài phần tương tự mẫu thân hắn, còn lại đều không có nốt ruồi nhỏ khuất dưới lông mày, mà huyết chích từ đầu ngón tay cũng hoàn toàn không dung hòa cùng hắn.
15 “Gia Gia. ” Tiết Uyển Nghi hai mắt mờ lệ, run run vươn tay chạm tới lưng Hồng Y.
Hồng Y ngồi trong lòng Đường Tử Ngạo, đã không còn hoảng sợ như ban nãy, quay đầu lại nhìn nàng, có chút nghi hoặc về cách nàng vừa gọi hắn.
16 Đường phủ, Bích viên. Ánh dương ngày thu, lấp lóa chói chang, ngô đồng bên tán phong xào xạc đổ lá, phiêu phiêu lạc lạc.
Giờ này tầm chính ngọ, ngày không sớm như đương hạ, trời cao mây nhạt, nắng càng chói chang nơi khóe mắt người… Tiết Uyển Nghi vẫn một thân bố sam xanh nhạt, tay bưng bàn ăn, đừng chờ trước cửa phòng ngủ.
17 Hồng Y cúi đầu, hai tay bấu chặt vạt ngoại sam, có điều vô luận hắn che che túm túm thế nào, bàn tay Đường Tử Ngạo đang thoa thuốc mỡ cũng thường không tránh được đụng chạm vào bụng dưới hắn, rốt cuộc càng cố che lại càng có vẻ kỳ quái.
18 Sau đó vài ngày, Hồng Y bị cấm túc.
Nói là cấm túc, kỳ thực cũng chỉ là không cho phép ra ngoài, còn lại toàn phủ đệ, hắn muốn đi chỗ nào cũng được.
19 Một giọng nói khe khẽ nghe còn rõ vẻ non nớt đột nhiên vang đến tai Hồng Y: “Cha. ”
“Ừm. ” Đường Tử Ngạo gật đầu.
Hồng Y ngẩng đầu từ ngực hắn, ngước nhìn qua bên cạnh, thì ra là một nam hài cao hơn hắn một chút xíu, đang đứng quy củ thỉnh an Đường Tử Ngạo.
20 Đêm xuống, Đường Tử Ngạo nằm trằn trọc rất lâu mà không sao ngủ được, hắn nâng cổ tay mảnh khảnh nhất thời tùy tiện mạnh tay cũng muốn gãy vỡ của hài tử bên cạnh, cảm nhận được nhịp mạch đập đều đặn khe khẽ, rốt cuộc hạ một quyết định.