1 Tuyết Cầu chỉ chạy một vòng tới Hỏa Vân Sơn, xin hồ hảo hữu chỉ giáo vài tâm đắc tu luyện, sau một tháng trở về sào huyệt của mình, liền phát hiện địa bàn của mình có người ngoài xâm nhập.
2 Tuyết Cầu ôm thêm tâm tình phẫn hận trở về đỉnh núi, kết quả thấy được một chuyệnkhiến cho tâm tình không tệ. Ngày hôm qua hai con đần cẩu hùng cúi đầu khom người chờ ở cửa động hướng y bồi tội.
3 Hai tháng sau, cả ngày mưa phùn rả rích, A Lạc và Tuyết Cầu rốt cục đúng hạn đến chân núi Hỏa Vân sơn.
A Lạc ngẩng đầu nhìn lên, núi rất cao, chắc cũng đến mây, thế này phải bò bò đến năm nào tháng nào đây? Hắn tự động viên mình, chống cái ô rách, đạp lên thềm đá trơn tuột, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi, thuận tiện than vãn với Tuyết Cầu:
“Nghe tên, ta còn tưởng rằng Hỏa Vân sơn là tòa núi hoang vu không có một ngọn cỏ, không nghĩ tới xanh tươi vậy nha.
4 Hai ngày sau, A Lạc và Tuyết Cầu trở lại Tế Tuyết Sơn.
Tuyết Cầu phấn chấn tinh thần, quay về động, đánh Hùng huynh đệ biến trở về nguyên hình, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
5 Tuyết Cầu một đường chạy như bay, rốt cục chạy tới Thái Sơn trước khi mặt trời lặn rồi. Ở phụ cận dọc đường đi đã có vài yêu tinh đồng loại, mang theo vẻ mặt cô đơn.
6 Tuyết Cầu tâm tình như rơi xuống thung lũng chậm rì rì trở về Tế Tuyết Sơn vào sáng sớm, thấy gian nhà dưới chân núi, y mới nhớ tới còn có một A Lạc nằm ở trên giường!
Vội vội vàng vàng xông tới, lại nhìn thấy A Lạc đang trước nhà múa ngũ cầm quyền, hắn vừa thấy Tuyết Cầu, lập tức nụ cười tràn đầy, “Cầu Cầu, ngươi đã về rồi?”
“Về.
7 “Dậy đi, Tuyết Cầu. ”
Hòa vỗ vỗ Tuyết Cầu núp ở trong chăn, đến thời gian làm việc còn chưa dậy, một chút cũng không có khái niệm thời gian. Hắn không ngờ tới Tuyết Cầu đưa tay giống như đuổi ruồi giơ giơ, “Tránh ra ! A Lạc chớ phiền ta! Ta còn chưa ngủ đủ đây!”
“Tuyết Cầu !” Hòa mặc kệ có phải Tuyết Cầu đang nói nói mớ hay không, một phát bắt y,” Tuyết Cầu, làm việc!”
“A? Ta thế nào cảm thấy ta mới nằm xuống ?” Tuyết Cầu dụi dụi con mắt, kỳ quái, mới vừa rồi A Lạc vẫn còn ở bên cạnh mình , sao mới một thoáng đã không thấy tăm hơi? Chờ đầu óc thanh tĩnh chút, thấy người xa lạ, cảnh xa lạ, y mới nhớ tới mình đã ở trên trời.
8 Lại trôi qua ba ngày ôm hi vọng, do luyện đan đã đến những bước cần thiết, gần đây cái lò đều dùng lửa nhỏ để nấu tiên đan, Tuyết Cầu dần dần quen việc hơn.
9 Hôm nay Tế Tuyết Sơn nắng nóng, A Lạc vẫn như thường ngày, cười nói với bức họa trên tường: “Tuyết Cầu, ta đi múc nước, trông nhà cho kỹ nha !” Vừa nói xong, xách thùng nước ra cửa.
10 Hỏa Vân sơn.
Hồ Hữu bắt được một con vật xâm nhập từ bên ngoài vào, nó vẫn điên cuồng hỏi: “Xin hỏi nơi này là Hỏa Vân sơn phải không? Xin hỏi nơi này là có một vị gọi là Hồ Hữu không?”
“Ngươi tìm ta làm gì?” Hồ Hữu mắt nhìn xuống con trùng mập mạp màu trắng dưới đất, không nhịn được hỏi.
11 “Ở nơi nào? Ở nơi nào?” Hồ Hữu gần như điên cuồng, tìm nửa bản thiên thư kia trong từng quyển từng quyển một trên giá sách, tìm từ đầu tới đuôi, nhưng không thấy.