21 “Sao ngươi lại chạy tới đây? Không đi tìm nương ngươi hả?” Đường Tử Ngạo vòng tay ôm sát Hồng Y vào lòng.
“Nương đang chép kinh, ta sợ quấy việc của nàng, buổi chiều mới đến chơi.
22 Hồng Y cắm cổ chạy về phía trước, từ ngày tới đây đến giờ, hầu hết thời gian hắn đều chỉ dạo quanh trong phủ, ra ngoài được hai lần, đều do Đường Tử Ngạo đưa hắn đi, giờ dù cố tình chạy ra đại môn, khốn nỗi không sao tìm được đúng hướng, bội kiếm ôm trong lòng tuy không lớn, nhưng sức nặng đối với hắn cũng rất đáng kể, lại thêm tiếng Tiết Uyển Nghi chạy theo sau lo lắng khóc nức nở, rốt cuộc hắn dần dần ngừng bước chạy…
Tiết Uyển Nghi cố chạy thêm mấy bước tới trước mặt hắn, một tay ôm gọn hắn vào lòng, khẽ vuốt sau lưng hắn, cố nén nước mắt, tận lực giữ thanh âm thật ôn nhu: “Tiểu Gia ngoan, nghe lời nương, chúng ta về trước đã, rồi ta bảo người đuổi theo cha ngươi được không? Bảo hắn mau chóng trở về? Nhé?”
Tiết Uyển Nghi nâng gương mặt hắn lên, nhìn hai con mắt đỏ hồng, mỉm cười trấn an: “Tiểu Gia, có được không?”
Hồng Y không đáp, nhưng cũng không phản kháng nữa, chỉ ôm chặt bội kiếm, cụp mi mắt xuống, chẳng biết đang nghĩ gì.
23 Đường Tử Ngạo nén lửa giận trong lòng, cẩn trọng nhưng vô cùng kiên quyết đẩy Hồng Y ra, đứng cúi đầu nhìn hắn, thấy hắn ngoại trừ sắc mặt trắng xanh, thoạt nhìn có chút tiều tụy, còn lại không có gì đáng ngại, cũng không chỗ nào bị thương.
24 Đêm đó Hồng Y ngủ thật ngon giấc, nằm mộng mà miệng cũng vô thức hé hé cười, sáng sớm mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trong lòng Đường Tử Ngạo, hắn cựa quậy ngóc đầu dậy, nghịch ngợm dụi qua dụi lại, gương mặt nhỏ bé thế nào cũng không ngớt nụ cười.
25 “Không dám phiền Nhị hoàng tử, chút bệnh vặt, uống mấy chén thuốc là được rồi. ” Đường Tử Ngạo đứng dậy bước lại, cúi xuống đỡ cánh tay Tiết Uyển Nghi, kéo nàng dậy, rồi liếc mắt sang Lý quản gia, khẽ hất cằm về phía cửa.
26 Tiết Uyển Nghi bước mấy bước, tay còn chưa chạm đến cửa, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, một luồng gió lạnh ùa vào, Lý quản gia xuất hiện, cuống quýt hạ giọng báo:
“Thái tử tới!”
Ba người nhất tề quay ra, nụ cười trên mặt Tiết Uyển Nghi như đông cứng vì gió lạnh, Đường Tử Ngạo cũng thoáng đờ người, cánh tay ôm Hồng Y bất giác siết chặt lại, Hồng Y nhìn nhìn ngoài cửa, lại quay nhìn hai người, mở miệng hỏi: “Thái tử?”
Đường Tử Ngạo tỉnh trí trước, lãnh tĩnh hỏi Lý quản gia: “Đang ở tiền thính hả?”
“Không, đang trên đường tới đây rồi.
27 Sau khi Nhị hoàng tử và Thái tử đi, những ngày tiếp theo trôi qua cũng an tĩnh, không có người đến quấy rối, Hồng Y hằng ngày vẫn chẳng có việc gì làm, lại bám dính bên người Đường Tử Ngạo, một tấc cũng không chịu rời.
28 Sáng sớm mùng một năm mới, tiếng pháo nổ rộn vang đánh thức Hồng Y, hắn mơ màng mở mắt, hé miệng cười: “Đường Đường. ”
Đường Tử Ngạo có chút bất đắc dĩ nhếch môi, nắm áo hắn kéo ra khỏi chăn: “Trước mặt người khác phải gọi cha, bằng không tên này cũng không cho gọi.
29 Rất nhanh, món ăn dân dã tỏa mùi thơm sực nức, mỡ nóng chảy xuống ngọn lửa, nghe tiếng lép bép cùng đốm lóe li ti, màu sắc thật thích mắt, nhìn đã muốn thèm ứa nước miếng, Hồng Y lật lật xiên cá nướng trong tay, thấy da cá đã vàng rộm, giòn giòn thơm phức, cậy lớp da giòn ra, thịt cá bên trong tươi óng, vừa vặn chín tới.
30 Ngủ một đêm chập chờn, trời vừa tảng sáng, Đường Tử Ngạo đã tỉnh dậy, nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy ánh dương mờ mịt, xám trầm yếu ớt, cả căn phòng tựa hồ cũng bị nhuộm một tầng ảm đạm, khiến lòng người không khỏi phiền muộn.
31 Tháng ba giữa xuân, gió thảng mướt trên má, dương liễu kéo tơ, trời đất ngập tràn sức sống. Mấy gốc đào trong viện cũng trổ bông, hương hoa nhàn nhạt, vẩn vương phiêu tán.
32 Ngày lên cao, Đường Tử Ngạo cũng đã sớm đi ra ngoài.
Theo lệ thường một tuần một ngày đấu với Đường Thiên Tường, hôm sau Đường Thiên Gia chắc chắn sẽ dậy trễ hơn mọi khi, dù sao thể lực cũng tiêu hao quá nhiều.
33 Hai mắt Thiên Gia vẫn mở to nhìn Đường Tử Ngạo, chỉ e sợ hắn tỏ ra bất cứ biểu hiện chán ghét hay ác cảm nào, thế nhưng nhìn thực rõ ràng đôi con ngươi sâu thẳm không hề sinh một tia biến hóa, mà khoảng cách gần gũi đến vậy, khiến đầu óc hắn nhất thời mê muội… tưởng chừng kề sát trước mắt mình đang là một miệng giếng xa xưa sâu đau đáu, phảng phất u hồn lẩn trốn, lại như có thứ gì đang không ngừng gọi mời hắn trầm mê.
34 Lần thứ hai… kể từ khi rời Thất Nhã lâu, đây là lần thứ hai không ngủ đêm cùng Đường Tử Ngạo, lần đầu, là khi hắn mới trở về chưa bao lâu, lúc ấy, Đường Tử Ngạo để lại cho hắn một thanh kiếm, hắn ôm kiếm ngồi chờ trước đại môn.
35 Một ngày một đêm không ăn không uống, Đường Thiên Gia nằm trên giường, thấy cả người vô lực, đến cả khí lực để tiếp tục ngủ cũng không có, thế nhưng bên ngoài vẫn không có bất luận động tĩnh gì… Hắn thực rất sợ, hắn sợ Đường Tử Ngạo căn bản sẽ không vì hắn tự tổn hại thân thể mà thương tiếc, sợ hắn vô pháp tiếp thu tình cảm của mình, sợ từ giờ giữa hai người sẽ thêm khoảng cách, càng sợ hắn sẽ hờ hững, xa lánh mình.
36 Qua nửa đêm, Đường Tử Ngạo vẫn nằm trằn trọc, còn hài tử kia đã ngủ say sưa như con thú nhỏ, trong khi ấy hễ hắn cựa mình rồi nằm yên lại, tứ chi Thiên Gia đã lập tức nhúc nhắc, bám cứng quanh người hắn, bất kể nằm ấp sát sau lưng hắn hay chui vào dụi trước ngực hắn, thủy chung vẫn không chịu rời ra một li.
37 Thường Văn làm ầm ĩ kêu réo một đám nha hoàn bưng cơm trưa vào, Đường Tử Ngạo đã ngồi dậy trên giường, khoác ngoại sam, đang rửa mặt.
“Chủ tử a, nước ấy lạnh, chờ ta đi lấy nước nóng a.
38 Ngày hôm sau, bên ngoài vừa vọng vào tiếng gà gáy Đường Tử Ngạo đã tỉnh lại, liếc nhìn sắc trời, đại khái mới tảng sáng, hắn lại nhắm mắt, trở nghiêng mình, ôm lấy hài tử đang cựa quậy bên cạnh, định chợp mắt thêm một lát.
39 Hài tử trước mắt hắn hiện giờ đã bớt đi phần nào vẻ con nít, cử chỉ động tác tự nhiên nhàn nhạt toát ra phong tình riêng có của hắn, không phải cường liệt, khoa trương như y phục xông hương thơm nức, cũng không phải mỏng manh tinh tế đến không sao nắm bắt, chỉ là khiến người ta thường thường lơ đãng rồi tự nhiên cảm giác được vị đạo an tĩnh mà mê hoặc, bất tri bất giác đã muốn trầm luân chìm đắm.
40 Xung quanh lập tức lặng như tờ, không khí thập phần khẩn trương, chỉ còn nghe được tiếng y phục loạt soạt, tất cả nhất tề quỳ xuống hô: “Tham kiến Hoàng thượng!”
“Đứng dậy cả đi.