1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thoảng qua như gió, muốn nắm không xong, quên đi không đành.
2 Sở Tang năm ba tuổi thì lên ngôi hoàng đế, là một tiểu hài tử chỉ biết đặt mông lên người thái hậu trẻ trung xinh đẹp. Lúc quần thần phía dưới rầm rập quỳ hết cả xuống hô to vạn tuế đến phô thiên cái địa (bày ra cả trời bao trùm cả đất, nghĩa là rất to), tiểu hài tử bị tiếng hô làm sợ đầu rụt lại, nước tiểu nóng liền vấy bẩn luôn cả phục trang hoa lệ của thái hậu.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phàm là con người thì đều sẽ có sở thích riêng.
4 Tuy rằng lúc tỉnh đã hơi muộn, Sở Tang vẫn cố thay đế bào, có chuyện mừng nên mặc màu đen, trường bào đen thêu chín rồng hạ phàm ung dung đại khí. Sở Tang ngáp một cái, đứng ở trước gương chờ các cung nữ sửa sang lại vạt áo, người trong gương màu da tựa hồ là hơi trắng quá mức, đuôi mày có vẻ mệt mỏi, nhìn có chút yết ớt.
5 Kiếm đâm vào bả vai Sở Liệt, may mà thương thế không sâu, các ngự y một phen bận rộn rồi cũng ổn định được tình hình. Sở Liệt quấn đầy trên thân là băng vải, miệng vết thương làm cho người ta sợ hãi đã không nhìn thấy nữa, bất quá vẫn ẩn ẩn mùi máu tươi làm Sở Tang có cảm giác không khoẻ.
6 Sở Tang cũng không phải không thích tiểu hài tử, chỉ là cũng giống như tất cả các trưởng bối, hắn không có khả năng xử lý chuyện yêu thích hậu bối sao cho công bằng.
7 Chất nhi này của hắn trời sinh tính tình hồ đồ, nếu như vào Hình bộ, không bị lột da mới kỳ quái. Hắn thấy Sở Kiều từ lúc nghe đến cái từ Hình bộ thì bắt đầu run bắn lên, đôi mắt ướt nước như thú con nhìn vào mình.
8 Hắn cười, dùng tay kia vỗ vỗ lên trán nhi tử: “Hoàng nhi có tâm, quả nhân thực thích. ” Dừng một chút, hắn nghiêng đầu nói: “Hoàng nhi đưa bất cứ thứ gì, phụ hoàng tự nhiên là thích rồi.
9
Lão nhân trước mắt tuổi đã hơn trăm, rời khỏi triều đình vài chục năm, lại cái gì cũng không thể gạt được, hắn cười: “Thái phó đã nhìn thấu cả rồi. ”
Mạnh lão thái phó tiếp tục nói: “Chuyện Sở vương kia, quá nửa là vu oan, thái tử là muốn thừa dịp châm ngòi để trảm thảo trừ căn (diệt hết gốc và nhánh) sao? Bệ hạ sao lại dung túng thái tử điện hạ như thế? Nếu làm ra sai lầm, chịu thiệt chính là người.
10 Năm ấy vừa hay là thọ thần hoàng đế bệ hạ được năm tuổi, trong cung đương nhiên sớm đã chuẩn bị yến hội xa hoa để chúc mừng. Tiểu hoàng đế tuổi còn nhỏ ngày ngóng đêm trông hôm đó có thể có nhiều người một chút đến bồi hắn ngoạn (cùng vui chơi), dù sao, trong cung hài tử thật sự là quá ít.
11 Dung Dũ tuổi cũng thực trẻ, năm nay tựa hồ mới chỉ có hai mươi ba. Ở tuổi đó đã có thể lên làm lục bộ thượng thư (sáu bộ: Lại, Lễ, Hộ, Binh, Hình, Công), có thể thấy được người này tâm cơ quyết đoán.
12 Giống như không cẩn thận ăn phải khổ qua (mướp đắng) làm cho người ta cảm thấy ghê tởm. Thần tử hắn vừa lòng nhất sao có thể bị loại lão nhân này ý dâm? Được rồi, cứ xem như hắn lớn mà không biết suy nghĩ đi.
13 Lạ thật. Hắn quay đầu lại nhìn thanh niên, rồi quay về nhìn bài biển, lúc này mới nhớ ra năm đó hắn mê thượng tự thể (kiểu viết chữ) của đại thư pháp gia tiền triều Liễu Công, hành văn tự nhiên cũng thiên về phong vị đó.
14 Hơi quá no, có thanh niên làm bạn đi vài bước ở sân vắng, nhìn tịch dương rớt xuống chân trời, hắn cảm thấy cũng đến lúc rồi, vì thế sai hạ nhân chuẩn bị xe ngựa đi chợ đêm trong thành.
15
Đả kích này đối với hắn không thể nghi ngờ là rất lớn, nghĩ xem hắn học nhiều năm như vậy, dùng hết tâm lực, da bò còn ăn tay phá da rất nhiều lần…Vì sao kết quả là vẫn là lời bình như thế?
Động lòng người, hắn cũng rất muốn, chính là…ai dám đứng ra để cho hắn động đây?
Diễn đã xong, người trong gánh hát liền vội vàng thu dọn đồ đạc đạo cụ, đem những bì ảnh kia để vào trong rương gỗ màu đỏ, người cơ hồ đều đã đi hết, hắn vẫn dựa vào ghế, chống cằm nhìn những con hát đang bận rộn.
16 Chỉ thấy tiểu thiếu niên cười lạnh vài tiếng, miệng nhổ ra một búng máu tươi, chẳng hề sợ hãi nhìn những nam nhân bưu hãn kia, nói: “Người chết thì không cần tiếp khách.
17 Thanh niên đứng thẳng tắp giữa một đám dân chúng đang quỳ, càng phát ra vẻ độc lập tuấn tú, tựa hồ đối mặt với Thái tử một trận, rồi mới hướng Sở Liệt hành lễ: “Thần kiến quá thái tử.
18
Sở Tang nhu nhu trán: “Phụ tử cùng giường cũng không có gì hợp hay không hợp quy củ. Quả nhân cùng ngươi có lẽ đã lâu không hảo hảo tán gẫu rồi. ”
Được cung nữ hầu hạ, thanh niên thay triều phục.
19
Mạng nhỏ của thái y có liên quan cuối cùng vẫn được bảo trụ.
Một lần tiêu chảy này, chút thịt trước kia dưỡng được cũng tiêu thất không còn, đành phải mỗi ngày dùng dược thiện nuôi.
20
Sở Liệt đều tay thuận khí cho hắn, cảm giác được khí tức của hắn vững vàng rồi mới nói: “Phụ hoàng, muốn hạ thêm một ván sao?”
Một bàn cờ đang tốt đẹp lại bị hủy như vậy, khó được một lần hắn có phần thắng…
Thái tử chơi cờ cũng như chính mình, thận trọng, ngoan đánh ngoan ngừng, chi công lại không nóng vội.