21
Hắn vẫn tìm chút thời gian sai người gọi Sở Kiều vào cung.
Hài tử gầy đi, nhưng rất có tinh thần, quan bào mặc ở trên người cũng có vẻ khá rộng.
22 Kiểu tính tình như của tiểu hài tử kia thì không được thích cũng là tự nhiên thôi, hắn đành phải dời sang đề tài khác, cùng thái hậu nói phiếm mấy chuyện lý thú trong cung ngoài cung, hòng lấy được niềm vui của lão mẫu.
23 Khó mà có được tâm tình mong đợi nhiều đến như vậy, thế nhưng hưng trí có cao đến đâu đi nữa thì nhìn thấy thái từ cùng Dung thượng thư giương thương múa kiếm rồi cũng sẽ bị tàn phá đến không còn bao nhiêu.
24
“Trữ Uyên, ngươi lui xuống trước đi. ”
Cho dù đang tức giận quay cuồng, hắn vẫn sẽ nơi nơi chốn chốn để ý đến thể diện của Sở Liệt, từ rất sớm đã như vậy.
25 Đây chẳng qua là một nhúm bột nhào bình thường mà thôi, cùng không hiểu thủ nghệ nhân kia dùng thủ pháp gì, nhéo nhéo chỗ này, vuốt vuốt chỗ nọ, một con tiểu bạch thỏ trông rất sống động liền tạo thành.
26
Bàn chân bỗng nhiên kịch liệt co rút, ngay cả ngón chân cũng bởi vì đau đớn mà cuộn mình lại, không thể duỗi thẳng ra.
Đau đớn khó nhịn làm hắn choàng tỉnh từ trong mộng, áo đơn đã ướt đẫm hơn phân nửa, hắn hoảng loạn thở dốc, chờ đợi cơn co rút tan đi rồi đưa tay lên lau mồ hôi dày đặc trên trán, xuyên thấu qua đầu ngón tay còn nhìn thấy ẩn hiện rèm che lộng lẫy.
27 Chuyện cầu phúc vì tiên hoàng đã sớm chuẳn bị thỏa đáng, bất quá năm nay có chút bất đồng chính là hắn mang theo thái tử đi gặp quốc sư. Tư tâm mà nói, hắn rất muốn thông qua lần xuất hành này để thư giải một chút sợi hờn dỗi giữa hai phụ tử kia.
28 Lương Dạ tự nằm trên đỉnh Lương Sơn, là nơi lịch đại đế vương đều phải đi bái tế. Lễ tế dài dòng mà phức tạp, bái hoàng thiên thượng đế, bái liệt tổ liệt tông, cứ như thế quỳ quỳ rồi lại đứng đứng, một phen gây sức ép hắn thật sự cảm thấy có chút ăn không tiêu.
29
Hắn vừa ra ngoài, người hầu liền vội bước lên quỳ xuống báo thái tử vừa rồi đã đi trước lên đỉnh núi ngắm hoa đào.
Hài tử chịu ủy khuất, đùa giỡn chút tính tình là bình thường, hắn khoan dung gật đầu: “Ân, đã biết.
30
“A ”
Một giọng nữ không thể thê thảm hơn cắt qua đêm khuya yên tĩnh, thái giám cung nữ lập tức rối thành một đoàn bận rộn vây quanh long sàng, không bao lâu sau ngay cả thái y cũng mang theo hòm thuốc vội vã chạy lại.
31 Thanh niên bóng lưng thẳng tắp, gương mặt đoan chính có vẻ như đang nhẫn nhịn điều gì, sau một lúc lâu mới nói: “Phụ hoàng tấm lòng của nhi thần không phải dùng để giẫm đạp lên như vậy.
32
Dung Dũ sắc mặt kịch biến, ngữ khí cùng trở nên quái dị: “Vậy thái tử…” Lời tiếp theo hắn tựa hồ rất khó mở miệng.
Sở Tang ngược lại có vẻ thoải mái, lộ ra một nét cười mệt mỏi, cổ vũ: “Không sao, tiếp tục nói.
33
Mấy ngày kế tiếp, bình tĩnh làm cho người ta muốn phát điên.
Sở Tang không vội, nghiệm chứng chuyện hai mươi năm trước cần thời gian, hắn có kiên nhẫn để chờ đợi.
34
Kỳ thật, năm đó hắn đối xử với hoàng hậu cũng không tính là kém cỏi.
Tuy rằng còn trẻ chưa thể nào định tính, nhưng về chuyện ăn mặc thường ngày không một chút bạc đãi càng chưa từng có nửa lời nói nặng với nàng.
35
Long sàng thiếu người sưởi ấm, đột ngột như vậy cũng có chút không quen.
Hắn sớm lên giường, khóa mình lại trong chăn ấm, tay chân cũng không lạnh nhưng chính là làm thế nào cũng ngủ không được, đầu cũng ẩn ẩn trướng đau, vì thế liền lớn tiếng triệu thái y đến.
36
Thập phần không khéo, dự cảm của hắn trở thành sự thật.
Ngọ thiện qua chưa lâu liền truyền về tin thái tử giữa lúc đi săn bị chồn cắn thương cánh tay, nghe nói thương thế không sâu nhưng chảy không ít máu làm cho chúng thái y ở hiện trường sợ đến mức râu ria vểnh lên sắc mặt trắng bệch.
37 Nghi vấn nhận thân mặc dù đã tạm thời trần ai lạc định, nhưng chuyện này vẫn chưa xong. Nếu đã thuận theo tư tâm của mình, vậy cứ thuận một đường cho đến rốt cuộc, miễn cho đêm dài lắm mộng.
38 Đám cung nữ thái giám mới truyền đến làm việc chưa quen tay, hắn vẫn ung dung đứng trước gương đồng, bình tĩnh kiên nhẫn hệt như từ trước đến nay. Sở Liệt sóng vai bên cạnh hắn, ánh mắt sáng quắc hiện lên trong gương.
39
Trong bóng đêm, chỉ có một chút ánh trăng cực kỳ hà tiện lướt qua nơi đó.
“Này, không phải nói đêm nay có sao sao? Ngươi dám lừa ta?”
“Ai lừa ngươi a…Ngươi cho ta là lôi thần điện mẫu cái gì cũng biết chắc?”
Hắn nhìn tầng mây rất nặng kia thập phần bất mãn oán giận: “Leo núi mệt chết đi được, ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm…Ta khó được đi ra ngoài một lần liền lãng phí như vậy…”
Thanh niên ngậm một cây cỏ cầu vĩ ba, nằm dài trong bụi, ghé mắt thoáng nhìn, chẳng hề để ý: “Mới một chút đường như vậy đã nói mệt, cẩn thận sớm già.
40 Hắn căn bản không cần đến Sở Liệt nhắc nhở người bên cạnh mình hiện tại có bao nhiêu ít ỏi, thẹn quá hỏa giận liền một mình rời đi, cước bộ phù phiếm bước loạn đến cạnh hồ nhỏ cách đó không xa, cô độc bình tĩnh đón gió mát.