61
Loại đấu khí mạc danh kỳ diệu này giằng co ước chừng đã vài ngày.
Kỳ thực nói đấu là hơi quá một chút, dù sao hai người tranh chấp mới gọi là đấu, hiện giờ chính là hắn một mình buồn bực trong chăn sinh hờn dỗi, Sở Liệt bận rộn quốc sự, mỗi lần chỉ có thể vội vàng đến, nán lại không được một chén trà nhỏ đã lại bị quân tình gọi đi.
62
Một giấc này hắn ngủ đến quên hết trời đất, chờ đến lúc có khí lực mở mắt ra thì cũng không biết giờ là năm nào tháng nào.
Vừa mệt mỏi ủ rũ nghiêng đầu liền thấy đệm chăn hỗn độn bên cạnh đã trống không, hắn tức thời không kịp phản ứng được sao lại thế này, một lát sau mới đỏ bừng mặt ho khan suốt một trận, tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào, cuối cùng níu chặt chăn dần dần trầm mặc.
63
“Thượng hoàng, đây là thư hôm nay hoàng thượng gửi về, người muốn xem ngay bây giờ sao?”
Người làm quân phải có tính nhẫn nại biết kiềm chế, cho dù trong lòng muốn một tay đoạt lấy phong thư mỏng manh kia mà xem cho cẩn thận, trên mặt vẫn phải bày ra một bộ không mặn không nhạt.
64
Hắn cùng một đám đại thần đứng ở nơi cao nhất hoàng cung, phóng mắt nhìn ra xa về phía đội ngũ chỉnh tề đang đi giữa đường lớn kinh thành.
Đối diện với loại cảnh tượng làm cho người ta gần như muốn rơi lệ này, chúng đại thần bên cạnh cùng đè nén không được biểu tình sung sướng vui mừng trên mặt, ngay cả Dung Dũ luôn luôn ít lời ít nói một gương mặt lạnh cũng tuấn dung mang hỉ, siết chặt tay đỡ, trong mắt lưu quang như muốn tràn ra.
65 Hắn âm nghiêm mặt tiếp tục nói lời hung ác, thanh niên liền sải một bước đi đến gần sát hắn, ôm chặt lấy, cằm tựa lên vai hắn: “Phải, phải, phụ hoàng ngàn vạn lần không được bỏ qua cho đám tặc nhân muốn nhúng chàm nhi thần.
66
Mà bất hạnh trong vạn hạnh chính là Sở Liệt bỗng nhiên sinh bệnh.
Nhất định là khuya đó gió quá lạnh, thanh niên ỷ vào thân thể mình trước kia vẫn luôn tốt lại mặc ít, không biết rằng bệnh đến như núi sập, cái người trước kia luôn luôn xa cách với cả bệnh nặng cũng như bệnh nhẹ đêm đó hồi cung rồi liền nhiễm phong hàn, lâm triều cách một ngày cũng không đi được.
67
Hắn tựa hồ có một giấc mộng như thực mà không phải thực, lại như giả cũng không phải giả, trong mộng rành rành như thực, màn màn rõ ràng.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng?”
Hắn tỉnh lại trong một tiếng gọi nhẹ nhàng ấm áp, đôi mắt còn buồn ngủ vẫn mang chút mệt mỏi chớp chớp, mới nhìn rõ trong tầm mắt là cảnh hoa tầng tầng phú quý phong lưu của ngự hoa viên, bên cạnh có dây tử đằng, phương xa giai mộc xanh um, gió ấm như ngọc, xanh đỏ khắp vườn, xuân sắc vừa độ say lòng người, nào còn có gió táp mãnh liệt, mưa lạnh đêm khuya?
Hắn tựa vào nhuyễn tháp ngáp một cái, hồi tưởng vừa rồi rốt cuộc là mộng cái gì, suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ ràng, vì thế đành thôi, đặt bì ảnh lúc trước đang chơi đùa sang một bên, vén lên mí mắt, miễn cường hỏi: “Các phiên vương đều đã đến đông đủ sao? Nếu yến hội đã bắt đầu thì đi qua thôi.
68
Nhân sinh trăm vẻ, nhưng lúc sinh ra đa phần như nhau mà khi chết đi lại thiên kỳ bách quái, mỗi người một cách.
Hắn từ công tử nhà thượng thư lưu lạc thành nô lệ nơi nam quán, giữa con đường đó đã nhìn quen đủ trò cười chốn nhân gian, lòng người dễ đổi thay, thế nhân đều vui cùng khi ngươi phong lưu dệt hoa trên gấm, lại không ai lúc ngươi khốn cùng chịu bố thí một khối than.