41
Sở Liệt mặt trắng nhợt rồi lại đỏ bừng lên, lắc đầu: “Không phải, không phải như vậy. ”
Hắn toàn thân đau đến cơ hồ tê dại, nằm thẳng đơ trên gường, hỏi: “Vậy thì cần phải làm nhục quả nhân đến mức độ này sao? Hoàng nhi, quả nhân tự hỏi mình không làm chuyện gì thực có lỗi với ngươi.
42 Hắn suy nghĩ đến muốn đau đầu vẫn nghĩ không ra cái loại tình cảm trái với lẽ thường kia của thanh niên là từ đâu mà mọc rễ nẩy mầm rồi tiện đà càng dài càng lớn.
43
Sở Liệt ý cười chưa về đáy mắt: “Quả nhiên, chỉ có nhắc đến người khác, phụ hoàng mới có thể liếc mắt nhìn ta một cái. ”
‘Thái tướng đã đi rồi?” Hắn hiện tại nửa điểm tiếng gió cũng không nghe được.
44 Nếu người dốc lòng với hắn không phải Sở Liệt mà là một người khác, hắn đại khái rất nhanh sẽ buông giáp đầu hàng. Kỳ thật trước kia cũng đã từng có người đối tốt với hắn, bất quá cái loại tốt này, chưa đến cuối cùng sẽ không biết được.
45 Sau vãn thiện, Sở Tang lười biếng trên ghế không muốn động, vốn nghĩ đêm nay nghiệt tử kia phải đi tiếp đãi vài tộc trường ngoại tộc, không thẻ phân thân không có cách nào đến đây, ai biết, người thi không đến, Sở Liệt lại cố ý liên tiếp phái vài người lại đây nhác nhở.
46
Người được nâng đi rồi, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu, không bao lâu sau cũng được rửa sạch sẽ.
Vết máu trên mặt đất lưu lại qua vài ngày cũng đã biến mất, nếu không phải tự mình trải qua, hắn nhất định sẽ không nghĩ hậu bối mà mình yêu thương đã chết ở nơi này.
47
Theo ý bảo của hắn, tiêu chuẩn hạ táng Sở Kiều ấn theo câp bậc thân vương cử hành.
Sở Tang cửu cư thâm cung luận bối phận địa vị đều không nên đi, vì thế liền ở trong cung chờ Sở Bình đến gặp.
48
Sở Tang động khung rối trong tay, ngồi trên ghế nhỏ phía sau màn trắng, xướng khúc Chiêu Quân xuất tái.
Càng xướng ngực càng trống rỗng, loại tình tự thất lạc bi thương này trước kia quá mức hiếm thấy, thế cho nên hiện tại xướng một khúc muốn bi tình có bi tình, muốn chiều sâu có chiều sâu, cứ như sắp bị cát vàng nơi biên ải bao phủ.
49
Dung Dũ tựa hồ đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, hắn chỉ cần ngoan ngoãn đi theo sau thanh niên liền mọi sự đại cát.
Ra khỏi hoàng cung, không trung lập tức cũng cao xa thấu triệt hơn không ít, làm cho tấm lưng vẫn một đường nặng nề của hắn cũng thẳng lên được.
50
Giường trong khách *** làm cho bộ xương già cốt mục của hắn bắt đầu lay động.
Vị dược liệu đắng chát còn tràn ngập trong miệng, giống như mưa gió tháng hai, không ngừng rót nước xuống cơn buồn ngủ của hắn.
51 Sơn thành Tây Bình địa thế hiểm trở, toàn thành dựa vào núi mà dựng nên, lấy nơi hiểm yếu làm lá chắn, địa thế trong thành bắc cao đông thấp, vì thế kết cấu kiến trúc so với kinh thành phi thường bất đồng, cực giàu đặc sắc.
52
Dung Dũ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin, nhất thời trượt tay đánh rơi cái chén vốn nằm trên bàn xuống, mảnh vỡ tung đầy đất.
“Người…nói gì vậy?” Thanh niên bình tĩnh lại.
53 Giữa các ngón tay chậm rãi có ánh sáng xuyên qua, kéo người về lại nhân gian từ trong hỗn độn. Sở Tang chậm rãi xoay người, đối diện với tuấn dung của người mới đến, tim thầm chấn động, nhất thời nghi hoặc không thể nói nên lời.
54
Sở Tang kìm nén không được nữa, dùng bàn tay còn lại chải vuốt mái đầu đang vùi trên vai hắn: “Liệt nhi?”
Không được trả lời như dự kiến, vai càng thêm trầm trọng, lọt vào tai còn là tiếng ngáy rất nhỏ, đầu của thanh niên nặng trĩu lệch sang một bên rồi ngã xuống rơi vào trong ngực hắn.
55 Dung Dũ hồi kinh chủ trì đại cục, Sở Liệt liền thật sự từ trong lịch trình dày đặc của mình rút ra thời gian, khởi hành cùng hắn đi thôn cổ ở bờ nam Tây Bình xem bì ảnh hí.
56
Hắn sợ hãi kinh hoàng, ngay cả vừa rồi lúc khẩn trương nhất cũng không sợ hãi đến như vậy. Đợt lở núi bất ngờ qua đi, gió bão tạm thời ngừng lại, Sở Tang cố sức mở to hai mắt, tư thái chật vật theo trí nhớ bò lại nơi hai người thất lạc, gấp đến nước mắt cũng ứa ra: “Liệt nhi! Liệt nhi!”
Bên bờ vực tựa hồ truyền đến thanh âm suy yếu của thanh niên, Sở Tang thở không ra hơi đi qua, đường núi ngập đầy nước bùn bước cũng không dễ.
57
Một đời người, vừa phải không thẹn với thượng thiên lương tâm, vừa phải không làm thất vọng thân nhân bằng hữu, gian nan dữ dội, nói dễ hơn làm a.
Sở Tang hắn tự biết mình không phải thánh nhân, gặp được chuyện thương tâm cũng sẽ oán trời trách đất, cũng sẽ không gượng dậy nổi, nói cho cùng người hoàng gia cùng không có gì khác với người thường.
58
Hắn thực bi thương nhắc nhở: “Quả nhân tay chân đều không động đậy được nữa…”
“Đại phu nói, đó là bởi vì phụ hoàng khớp xương sườn bị đánh nứt ra… Xương cốt trên vai hình như cũng nứt rồi, cho nên sẽ có một đoạn thời gian không động đậy được.
59 “Ách…Chờ đã, Liệt nhi, bản kia là cái gì…” Giữa lúc đầu cổ tương giao, hắn bỗng nhiên chú ý đến một chiết tử màu đỏ thắm trong điệp tấu chương trên tiểu án đài.
60 Dung Dũ một thân triều phục tể tướng màu nguyệt, thần sắc nghiêm nghị khẩn trương, mày khóa chặt, trên gương mặt tối tăm không thấy có nửa điểm sắc mặt vui mừng thiếu niên đắc chí.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ, Dị Giới
Số chương: 50