1 Giữa thanh sơn lục thủy, tiểu hỏa hồ vừa mãn trăm ngày tuổi say mê đuổi bắt hồ điệp xinh đẹp. Nó hết nhảy chồm rồi lại phóng tới, cố vờn lấy hồ điệp kia, nhưng càng đuổi khoảng cách lại càng xa.
2
Nói sau thì cũng phải nói trước. Mặc dù nghiễm nhiên có được hai nghìn năm đạo hành, tiểu hồ dù sao cũng chỉ là tiểu thú vừa mãn trăm ngày tuổi.
Miêu lục tung cả cái rương đồ của mình, cố gắng tìm một bộ quần áo rồi đưa cho tiểu hồ ngốc mặc vào.
3
Tháng ngày chậm rãi qua đi.
Hắc long kia tuy cả ngày xuống núi tìm ‘niềm vui’, nhưng cuối cùng vẫn không quên bản thân mình là sư phụ của người ta.
4 Lúc bấy giờ, Đông Sơn thần hồ tu đắc thành công chín cái đuôi, nhưng vẫn không thể thành tiên. Hắn ngẫm nghĩ xem xét, tự thấy chính mình có lẽ thiện đức chưa đủ, đành phải bỏ đi một đuôi, rồi sẽ tu luyện trở lại.
5 Tuy may mắn nhận được linh vĩ nghìn năm, chớp mắt liền trở thành thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, thế nhưng thần trí Hòa Dã bất quá chỉ là một tiểu hồ vừa tròn một năm tuổi.
6 Suốt quãng đường xuống núi, Xích Tây không ngừng dặn dò Hòa Dã đủ thứ chuyện, nào là vào thôn không được tùy tiện biến hình, không được lấy đồ của người khác, không được nói ra chỗ ở của mình, vân vân đủ loại.
7 Vui chơi ăn uống thỏa thích, hai “người” một thú nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của bao người đi đường. Xích Tây thế nhưng vẫn bỏ mặc, chỉ chăm chú đan thắt sợi dây vừa mua.
8
Vừa tròn một tuổi được một thời gian, thế nhưng thân thể tiểu hồ đã lớn hơn rất nhiều, so với loại hồ trưởng thành thua kém không quá là bao.
Tuy nhiên, thân thể dù lớn hơn, nhưng đầu óc tiểu hồ vẫn rất ngây ngô, miệng luôn đặt những câu hỏi khiến không ít người lâm vào cảnh bế tắc.
9
Từ khi Hòa Dã theo nhị sư phụ tu luyện, Xích Tây liền có thói quen mỗi ngày tan học đều chạy tới thư phòng của nhị sư phụ đón Hòa Dã đi chơi.
Hôm ấy như mọi ngày, Xích Tây bước ra cửa phòng, định bụng đến đón Hòa Dã thì thấy nhóc tử kia đang từ đầu kia đi tới.
10
Ngửa đầu nhìn trời so với cúi đầu ngủ gật vẫn có lợi hơn.
Xích Tây biếng nhác phơi người trên tảng đá, ngắm trời ngoạn mây. Bất chợt giữa bầu trời trong xanh xuất hiện hai bóng người, hướng về phía khu vườn trong sơn trang.
11
Ở đây đợi ta, đừng đi đâu hết. ” Xích Tây vừa dứt lời liền vội vàng bỏ đi.
Chính là hết một nén nhang, vẫn không thấy bóng dáng hắc miêu đâu. Hòa Dã trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.
12 Xích Tây nghiêm chỉnh nhận thức được sự khác biệt ở Hòa Dã mấy năm qua là khi hắn nhìn thấy nguyên hình hồ ly. Một thân dài, thon thả, bộ lông rực đỏ tựa ánh lửa phừng phực bước ra từ phòng Hòa Dã.
13
Mặt trời còn chưa xuống núi, Xích Tây và Hòa Dã đã bị tách ra, lôi đi tắm rửa.
“Các ngươi gấp gáp cái gì?” Xoa xoa cánh tay, Xích Tây liếc mắt nhìn Điền Khẩu đang đứng canh cửa.
14 Hướng mắt nhìn Hòa Dã, lòng Xích Tây không khỏi nôn nao. Nơi hạ thể trướng lên không nhỏ. Hòa Dã vầng trán ướt đẫm mồ hôi, mấy lọn tóc vương lại trên gương mặt ửng hồng, tán loạn nơi cánh cổ, ánh mắt mơ màng, hơi thở dồn dập, bờ môi khẽ mở, hồng nhuận say người dưới ánh nến chập chờn.
15
Sáng hôm sau, mọi người thấy Hòa Dã bộ dáng bước đi có vẻ khó khăn, Xích Tây lại luôn kề cạnh giúp đỡ. Không ai nói ai, tất cả đều hiểu chuyện.
Thượng Điền nhoẻn miệng cười, kề môi thì thầm vào tai Hòa Dã, “Thành công?”
Hòa Dã hai má ửng đỏ, toe toét cười, gật đầu.