1 “Thật xin lỗi, nhưng tôi hy vọng cậu có thể tác thành cho chúng tôi, chúng tôi là yêu nhau thật lòng. ”
Gương mặt đối diện đã từng rất quen thuộc, giờ đây trong mắt Chung Lỗi lại chỉ toàn một màu lạ lẫm.
2 Tôi và Ôn Dương chồng tôi quen biết nhau thời đại học. Chồng tôi, cũng giống như tên của anh vậy, là một mặt trời ấm áp. Mọi người đều rất thích anh ấy, tôi cũng không ngoại lệ.
3 Tôi không bao giờ nghi ngờ chuyện giữa chồng và Diệp Trình, cảm thấy chồng dù có quá đáng đến đâu cũng sẽ không bao giờ làm chuyện đó với cậu ấy… Vì Diệp Trình là em họ của người mà hắn thương yêu nhất, thỏ không ăn rơm gần cỏ, nếu như hắn vừa ăn rơm vừa ăn cỏ làm sao đối mặt được chỉ trích của em trai và dì mẹ? Hơn nữa tôi không thấy Diệp Trình có gì tốt, trừ giả bộ điềm đạm đáng yêu.
4 Tôi gật đầu với Diệp Trình nói, “Anh biết rồi. ”
Về nhà, tôi làm một bàn ăn phong phú hơn mọi ngày, sau đó đợi Ôn Dương tan làm về. Ôn Dương là giám đốc tài chính, một cây viết có thể điều động hơn triệu vốn làm ăn, vô số người muốn được kéo gần quan hệ với anh, vì vậy tiệc xã giao là rất nhiều, buổi tối thường xuyên về nhà rất khuya.
5 Tối hôm đó tôi liền chuẩn bị hành lý trở về nhà cha mẹ. Họ thấy tôi đều ngạc nhiên. Sau khi biết rõ mọi chuyện, liền mắng Ôn Dương và Diệp Trình một trận ra trò, thậm chí còn muốn gọi điện thoại cho mẹ Ôn Dương mắng vốn.
6 Tôi thuận lợi trong việc cạnh tranh hạng mục quản lý, sau đó liền được các đồng nghiệp rối rít chúc mừng, ngay cả quản lý dự án vốn nhìn tôi không vừa mắt cũng vì muốn thường xuyên hợp tác với tôi mà vui vẻ chào đón.
7 Tôi lên mạng tìm xem người ta thường làm gì mỗi khi hẹn hò, trừ những thứ như “phịch phịch phịch”, “a á ớ bờ cờ…” gì gì đó ra, tôi nghiêm túc tìm mấy câu trả lời tương đối đáng tin, quyết định lấy can đảm thử một lần.
8 Tôi cùng Ôn Dương vào bệnh viện. Bác gái vừa thấy tôi, nước mắt liền rơi xuống: “Tôi đây đã tạo nên nghiệt gì rồi… Tiểu Lỗi, chúng ta thật sự xin lỗi con.
9 Tôi tạm thời quên đi những chuyện không vui ở bệnh viện, vùi đầu dốc tâm vào công việc. Hạng mục lớn thuận lợi kết thúc, mọi người nhìn tôi bằng con mắt khác, ngay cả tổng boss cũng chỉ đích danh biểu dương tôi.
10 Mặc dù Đinh Chính rất bình tĩnh, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà lo lắng, mỗi ngày đều gọi Đinh Chính tới bốn năm lần để xác nhận an toàn. Đinh Chính bị tôi làm cho khó xử, cuối cùng kéo vali hành lý qua gõ cửa nhà tôi: “Nếu em lo lắng về sự an toàn của anh, vậy thì để anh ở nhà em luôn nhé, vệ sĩ của anh.