41 Trong đầu Đoan Mộc Hồi Xuân trăm mối ưu tư. Nếu Cơ Diệu Hoa đáp ứng hành trình đến đình giữa hồ, tất hắn sẽ gặp Minh tôn chờ sẵn, cơ hội được cứu viện cũng gia tăng, nhưng Cơ Diệu Hoa võ công thâm hậu khó dò, Cơ Thanh Lan tâm cơ thâm hiểm khó đoán, có sự hiện diện của hai người này, chuyến đi đến đình giữa hồ dễ dàng chuyển biến xấu, lành dữ khó định.
42 Trù phòng không có mì, chỉ có màn thầu.
Dưới ánh mắt ai oán của Cơ Diệu Hoa cắm sau lưng, Đoan Mộc Hồi Xuân đem màn thầu cắt thành sợi mỏng, sau đó ngâm nước sôi, bỏ thêm chút mỡ hành muối.
43 Ngoài cửa sổ sắc trời âm trầm, mây đen giăng kín, vài tia sáng trong mây trắng điểm xuyết cuối chân trời trở nên bé nhỏ xa xăm mà huyền ảo vô thực. Ngày về đã gần ngay trước mắt, lại ngỡ như tia sáng đó cơ hồ mãi không bắt được.
44 Dùng xong bữa trưa, đã tầm giờ ngọ.
Đoan Mộc Hồi Xuân đang trên đường trở lại Cổ viên sau khi dọn bát đũa về trù phòng, tim đập thình thịch. Một khi chân hắn còn chưa rời khỏi đại môn Thánh Nguyệt giáo, mọi việc vẫn có khả năng chuyển biến xấu.
45 Với y, Mạc Cư tuyệt đối sẽ không nương tay. Thiết quải mạnh mẽ đâm trên đâm dưới, liên tiếp đánh vào ngực y.
Ngón tay Cơ Diệu Hoa di chuyển lên xuống theo thiết quải, chân phải lùi ra sau nửa bước.
46 Kẻ bịt mặt bất ngờ đạp mạnh một bên chân xuống đất, phóng vụt lên không, tiến đánh Cơ Diệu Hoa.
Cổ tay Cơ Diệu Hoa hạ xuống, kẻ giấu mặt theo đà bị giật lại.
47 Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn y, tựa hồ có chút khó tin. Cơ Diệu Hoa biết hắn là người có võ công, lý nào lại không dò la ý đồ cùng lai lịch hắn?
Cơ Diệu Hoa nhìn vào mắt hắn, biết ngay rằng hắn không tin,“Thân thân a, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là loại người gặp ai cũng để ý đến gốc gác của kẻ đó sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân biết y đang lái sang chuyện khác, cũng chẳng cố dây dưa, hỏi: “Kế đến Phong chủ tính làm gì?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Dĩ nhiên là đưa thân thân về Tuyệt Ảnh phong.
48 Nhìn núi đồi trùng điệp chắn giữa trời xanh, tâm trạng Đoan Mộc Hồi Xuân tựa như một quả cân, nặng trịch, đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Đứng ở đây, hoàn toàn nhìn không tới đầu cuối của những dãy núi, làm hắn tưởng như đang nhìn ra biển cả vô hạn vô biên, phía bên kia biển là một bí ẩn.
49 Cơ Diệu Hoa thêm vào mấy cành cây, nhóm lại ngọn lửa, sau đó ngồi xuống bên người Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân làm như không thấy, ăn chiếc bánh nướng đã nguội lạnh.
50 Đoan Mộc Hồi Xuân bất động thanh sắc uống canh, kín đáo đưa mắt thăm dò sắc mặt Cơ Diệu Hoa.
Kẻ nọ nói đến nước miếng tung bay, thỉnh thoảng lại đưa tay chỉ trỏ Đoan Mộc Hồi Xuân.
51 Chỉ thấy hắn mày rậm mắt to, mặt chữ điền mũi rộng, nhân mạo thập phần chính trực, nếu trên người không khoác tăng bào nguyệt sắc vạt trước loang lổ vết bùn, chuỗi phật châu thưa thớt thiếu mất mấy hạt giữa ngực, trông qua sẽ tưởng là một cao tăng lang bạt.
52 Nhẫn mội thời sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Kinh qua cả đêm trầm tư, Đoan Mộc Hồi Xuân đã thuyết phục được bản thân, bất luận Cơ Diệu Hoa làm gì nói gì đều phải thản nhiên đối mặt, nhằm hạ thấp sự cảnh giác của y.
53 Thiết liên dài cùng lắm hơn muời trượng, nhưng trong mắt Đoan Mộc Hồi Xuân, tưởng chừng lâu đến cả trăm năm. Cơ Diệu Hoa vừa đặt chân xuống đất, buông hắn ra, hắn lập tức nhảy sang một bên, thực hạp trong tay lắc lư theo động tác của hắn.
54 Cơ Diệu Hoa nói: “Đây là kỷ vật sư phụ ta yêu thích nhất, trước khi đi y dặn ta hảo hảo coi sóc. Ta cân nhắc kỹ càng, chỉ có đem chúng phơi khô, mới bảo đảm được chúng sẽ bất hủ bất lậu, bất điêu bất tàn.
55 Đoan Mộc Hồi Xuân đột ngột dừng bước, nước trong thùng đảo mạnh một chút.
Dường như nghe được động tĩnh sau lưng, bóng người kia rốt cuộc cũng quay đầu.
56 Cơ Diệu Hoa thấy Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn còn do dự, thở dài nói: “Nếu ngươi không thích ta lấy tên Trung Nguyên, không bằng gọi ta bằng tên Tây Khương đi.
57 Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn tấm lưng y, bàn tay nắm sợi xích siết chặt, trong ngực dường như có một luồng khí xông ngược lên.
Cơ Diệu Hoa ngoái đầu lại, “Thân thân?”
Đoan Mộc Hồi Xuân mỉm cười, bất ngờ ngã người buông xuống.
58 Đoan Mộc Hồi Xuân ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ của Cơ Thanh Lan, Cơ Vô Thường?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Tên thật của y là Cơ Quý Phong. ”
Với y thuật của Cơ Vô Thường thì tuyệt không thể nào vô danh vô tiếng được.
59 “Có lẽ tôn sùng Cơ Vô Thường tiền bối đến vô cùng không chỉ mình tôn sư. ” Đoan Mộc Hồi Xuân thăm dò, “Nhìn y phục trên người ngươi, không khác biệt mấy so với bức họa.
60 Trước khi xuất phát, Cơ Diệu Hoa về phòng hảo lâu, quay trở ra, quả nhiên trên mặt lại đắp lớp phấn dày cộm.
Đã thấy y trong dáng dấp ngẩng mặt trước trời, nay nhìn lại điểm trang diêm dúa, có cảm giác gượng gạo khôn tả.