1 Tiết tử
Năm Chiên Viễn thứ ba, Thiên Vân quốc, bên trong Công Lương tướng phủ.
Nắng sớm mùa hè chiếu rọi dễ chịu như thấm vào ruột gan.
Dọc theo đại môn của Công Lương tướng phủ đi vào trong viện, tùy ý có thể thấy được kỳ hoa dị thảo (hoa thơm cỏ lạ) cành lá sum xuê, tỏa hương khắp nơi, đẹp không sao tả xiết.
2 Trải qua khẩn trương chuẩn bị, rất nhanh, đội quân đi Nguyên Tây do Tùy Hành Khiêm thống lĩnh đã chuẩn bị xong, tùy thời đợi lệnh xuất chinh.
Tiết Thừa Viễn trong vòng vài ngày đã dàn xếp tốt trong phủ từ trên xuống dưới.
3 Ba năm trước.
Trong đêm gió lạnh tuyết rơi, vạn vật tĩnh lặng, trên dãy núi ngàn dặm phủ một tầng tuyết trắng, thiên địa xơ xác, tiêu điều.
Dưới chân núi Yến Kính, cách đó không xa, có một gian cổ miếu bỏ hoang.
4 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: chờ ~ ~
~Một lát sau, từng trận vó ngựa cũng ngày càng gần.
Tiếng vó ngựa đến gần phía trước cửa miếu đột nhiên dừng lại, theo sau vang lên tiếng bước chân “tất…tất…tát…tát…”, tiếp theo như có vật gì thật nặng ngã ầm xuống phía trước, phát ra một trận tiếng thiết liên vang lên.
5 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Nhanh như chớp, đội nhân mã đã đến cổ miếu. Những người trước cửa miếu thấy thế liền nghênh đón, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Đại nhân”.
6 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Đường Việt thấy Công Lương Phi Tuân ra ngoài rồi, chạy vài bước vào miếu, thu hồi thanh kiếm còn cắm bên canh Tiết Thừa Viễn lại, phất tay đối với hai tùy tùng nói: “Đem hai người này bắt lại”.
7 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Công Lương Phi Tuân híp mắt từ trên cao nhìn xuống, ý tứ có phần hàm xúc tiếp nhận ánh mắt Tiết Thừa Viễn, cũng không nói nữa.
8 Edit : Dạ Nguyệt
Beta : Chờ ~ ~
~« Công Lương Phi Tuân ? » Phúc Toàn khinh thường niệm lại một lần, hướng Tiết Thừa Viễn dò hỏi : « Thế tử, ngài có biết lai lịch của người này ? ».
9 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~“Huyền Nhân?” Nguyên Đình bước nhanh về phía trước, có chút không thể tin, một lần nữa nhấn mạnh hỏi lại.
Tiết Thừa Viễn bình tĩnh nói: “Như thế nào?” lại tiếp tục đi về phía trước.
10 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Hai ngày sau là lúc giấy viết kia được đưa về trình lên Công Lương Phi Tuân, Đường Việt cùng những người kia chờ một trận bão tức giận của Công Lương Phi Tuân.
11 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Tuy đã khiển trách thẳng tay, tiếp theo là chờ người, vẫn chẳng giải tỏa được mối hận trong lòng Công Lương Phi Tuân.
12 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Sauk hi đến Hạ Lăng quận, đám người Tiết Thừa Viễn mới đổi hành trang, tạm thời nghỉ ngơi trong một khách điếm.
Trải qua cẩn thận trị liệu, mấy ngày sau, vết thương của Trần Linh đã chuyển biến tốt.
13 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Rốt cục đến kinh thành Huyền Nhân khí thế rộng lớn, đi qua vài dãy đường, nháy mắt thấy bản hiệu hội quán Nguyên Tây ở thành nam, Phúc Toàn chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, thoát lực, vui mừng nói: “Thế tử, cuối cùng chúng ta cũng đến a!”.
14 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Nói đến gian nhà cũ của Hứa trung Lĩnh ở thành nam Huyền Nhân, từ ngoài nhìn vào tuy rằng thập phần cũ nát bình thường, nhưng bố cục cùng trần nhà bên trong lại khác, có một phong vị sơn linh thủy tú (???) của Nguyên Tây.
15 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Ngày hôm sau, bố cáo vừa dán lên, nhiều người bình dân liên tục tới cửa để trị liệu, sân to như vậy nhất thời trở nên chật chội.
16 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Nói xong, Mộ Dung Định Trinh cất bước về phía trước, Công Lương Phi Tuân đứng lên cất bước theo sau hỏi: “Vương gia, tuy nói Hứa Trung Lĩnh này ở Huyền Nhân là một người uyên bác, nhưng mấy năm qua vẫn làm việc điệu thấp, chẳng lẽ lúc này đây…Thái tử cố ý diệt trừ người này?”.
17 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Hứa Trung Lĩnh hiểu được tình thế nghiêm trọng, đứng dậy nói: “Thế tử, vẫn là nên tạm thời trốn vào nội thất”.
Tiết Thừa Viễn nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu, cùng Phúc Toàn vào nội thất.
18 Edit:Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn vẫn ở lại hội quán thẳng đến qua giờ dùng vãn thiện.
Tiết Thừa Viễn sắc trời đã tối ngoài cửa sổ, cảm thấy cũng nên cáo từ.
19 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Nghĩ đến lần kia Đường Việt thất thủ, làm cho hai tên gian tế Nguyên Tây đào thoát, cho tới nay Công Lương Phi Tuân vẫn là tức giận không thôi.
20 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Ta thẩm phạm nhân của ta liên quan gì đến ngươi? Thần sắc Công Lương Phi Tuân lãnh tĩnh, không quan tâm Thường Khánh Võ.