61 “Quãng đời còn lại… của con?” Hai mắt Tiết Thừa Viễn mở lớn, ánh mắt u tối. Y biết nhất định thúc phụ sẽ đưa ra yêu cầu, có điều, y chưa từng nghĩ đến điều kiện trao đổi lại là sự tự do của mình.
62 Ngày dài như năm là cảm giác thế nào, mấy ngày này xem như Công Lương Phi Tuân đã cảm nhận được sâu sắc.
Đã nói là sáu ngày, nhưng hôm nay đã ngày thứ tám.
63 Điều tuyệt vời nhất của tình yêu, đó chính là khiến cuộc sống của con người trở nên hoàn chỉnh.
Có Tiết Thừa Viễn ở bên cạnh khiến Công Lương Phi Tuân cảm nhận được sự đủ đầy, viên mãn.
64 Dưới trăng đêm, gió mát mơn man, hương hoa thoang thoảng trong gió. Rượu thanh thuần, hoa thơm ngát thoảng qua mũi, muốn không say cũng khó. Huống chi trải qua thời gian chịu đựng vô vọng lâu như thế, cuối cùng Công Lương Phi Tuân đã có thể cất bước đi lại, nỗi đè nén, sự bất an cùng sợ hãi đều dần tan đi, trong lòng chỉ còn giữ lại hương vị ngọt ngào của tình yêu.
65 Từ lần đầu tiên hôn Tiết Thừa Viễn, Công Lương Phi Tuân đã biết trước hai người sẽ có ngày hôm nay. Chỉ có điều, hắn không ngờ được rằng, vốn tưởng mình nằm trên mà cuối cùng lại nằm dưới.
66 Một đêm ôm nhau ngủ, trời vừa sáng, Tiết Thừa Viễn đã mở mắt.
Từng chuyện diễn ra, y đều khắc sâu trong đầu, đủ để quãng đời còn lại chậm rãi hồi tưởng.
67 Trong khi Công Lương Phi Tuân vẫn chưa tỉnh lại từ hạnh phúc ngọt ngào, chạng vạng tối ngày hôm đó, khi Tùng Minh Liêm ra roi thúc ngựa trở lại quân doanh bẩm báo, hắn như bị giáng cho một cú làm cho tỉnh táo lại.
68 Dưới ánh trăng, trong khoảnh khắc đứng trước cửa phòng Tiết Thừa Viễn, đẩy cửa gỗ ra, Công Lương Phi Tuân nhìn thấy cảnh tượng mà hắn không muốn thấy nhất.
69 “Tuy ông ấy chỉ là thúc phụ của ta, nhưng dù sao cũng có ơn dưỡng dục, ta không thể nhìn cảnh ngộ của ông ấy mà coi như không thấy được. ” Tiết Thừa Viễn nhớ lại thời điểm gặp lại Bộc Dương Lịch Uyên, có chút không đành lòng.
70 Biết rõ còn cố hỏi!
Công Lương Phi Tuân túm lấy cánh tay Tiết Thừa Viễn, nâng mặt y lên nói: “Theo ta về!”
Giọng điệu không cho thương lượng. Ngày thường, dù là trên địa phận Nguyên Tây, một khi hắn đã ra lệnh, chúng thuộc hạ tuyệt đối không thể kháng cự, dù là Tùy Hành Khiêm cũng phải kính sợ Công Lương Phi Tuân ba phần.
71 Thích ứng với cuộc sống không có Tiết Thừa Viễn bên cạnh, đối với Công Lương Phi Tuân là chuyện không mấy dễ dàng. Bên cạnh đột nhiên thiếu đi một người, không cách nào cảm nhận được sự hiện hữu của người đó nữa khiến trong lòng Công Lương Phi Tuân trống trải đến không nói lên lời.
72 Trong thung lũng, cuộc sống của Tiết Thừa Viễn có thể nói là khác một trời một vực trước kia.
Sau khi trở lại núi Ngọc Đào, y đã bị giam lỏng trá hình.
73 Bộc Dương Lịch Uyên nhìn vẻ mặt kiên định của y, không khỏi nhớ lại mình hồi trẻ.
Khi đó hắn cũng tin tưởng vào tình yêu như thế, đem toàn bộ suy nghĩ, nhận định của mình đặt vào tình yêu, tự tin như vậy, chấp niệm cũng như thế.
74 “Phụ vương chỉ là muốn gặp con. ” Bộc Dương Lịch Huyễn nhìn y đáp.
Những lời này khiến Tiết Thừa Viễn có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên.
“Gần đây hài nhi đọc rất nhiều bộ sách y mới, y thuật cũng có chút tiến bộ…” Tiết Thừa Viễn nhìn thẳng vào mắt Phụ vương, chậm rãi nói.
75 Rốt cuộc… là tại sao?” Tiết Thừa Viễn lớn giọng tra hỏi.
Chớp mắt đã mấy năm trôi qua, phải làm thế nào mới bóc từng lớp chuyện cũ, tìm ra chân tướng?
Bộc Dương Lịch Uyên không lảng tránh, trả lời y: “Bởi vì huyết thống của ngươi.
76 Trong màn mưa phùn, Công Lương Phi Tuân một mình đứng trên hành lang dài, nhìn sườn Nam núi Ngọc Đào bụi mưa bao phủ, ánh mắt thâm trầm vô tình lộ ra buồn bã, trong lòng hắn lúc này thật sự không chút thoải mái.
77 Suốt quãng đường lên núi Ngọc Đào, trong lòng Công Lương Phi Tuân chỉ có một suy nghĩ, có phải trong giờ phút này Tiết Thừa Viễn cũng đang nghĩ đến hắn?
Tùng Minh Thành theo sát Công Lương Phi Tuân, nhìn hắn phóng ngựa chạy như điên, càng cưỡi càng nhanh, hiểu Tướng quân lo lắng cho an nguy của Tiết Thừa Viễn đến thế nào.
78 Đường lên núi Ngọc Đào gập ghềnh khúc khuỷu, cộng thêm gần đây lại mưa phùn liên miên càng thêm lầy lội. Công Lương Phi Tuân cưỡi Thiên Bạo nương theo ánh trăng thận trọng đi lên.
79 Cảm tạ trời xanh, hắn tìm được rồi! Nếu không ngày chia tay dưới núi Ngọc Đào đó sẽ trở thành vĩnh viễn xa nhau.
“Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân lại nhẹ giọng gọi, quỳ một gối xuống.
80 Đến khi Công Lương Phi Tuân cùng Tiết Thừa Viễn tung người lên lưng ngựa, gần như đồng thời, thung lũng rung chuyển dữ dội, tiếng nổ vang trời từ xa vẳng đến.