1 Giữa hè, tại khu nhà trọ.
Quạt thổi phần phật, Diệp Tử giống như thường ngày, ngồi vắt chân trước máy tính chơi game, dạo quanh diễn đàn, tụ tập tán nhảm.
2 Yên tĩnh qua một tuần, tên súc sinh kia… mất tích, làm cho sắc mặt của mẹ Diệp Tử vui vẻ hơn hẳn, nói không còn nhận được tin nhắn uy hiếp, đồng nghiệp rỉ tai với bà, tên súc sinh kia đã bỏ bê công việc tròn ba ngày.
3 Cái gì cơ??
Tên giết người biến thái kia, đang… theo dõi mình sao??
Diệp Tử vội vã nhìn xung quanh mình. Phía bên cây liễu, có các bác gái đang tản bộ, có mấy đứa nhóc nghịch ngợm đùa giỡn, có cô gái đang dắt chó đi dạo, không nhìn thấy dáng dấp của ai khả nghi cả, hắn đang đứng ở đâu? Đang đùa đó à?
Tay Diệp Tử run lên, qua một lúc sau, anh mới gửi đi một tin nhắn: “Ngươi đang ở đâu?”
Lát sau, Thỏ trả lời, nhưng không phải trả lời câu hỏi của anh.
4 Cuộc sống sau đấy suông sẻ giống như dự đoán.
Một tuần du lịch Hải Nam trải qua muôn màu muôn vẻ, ở khách sạn năm sao, tắm nắng, nghịch cát, thưởng thức các món ăn mỹ vị,… Gần như mỗi ngày đều trải qua với những tiếng cười, với niềm hạnh phúc khi đi vào giấc mộng.
5 Diệp Tử đột nhiên đứng dậy, ghế gỗ ma sát vào sàn nhà, phát ra âm thanh “két. . két”.
Nhiếp Hải Hà ngẩng đầu nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Anh đi toilet.
6 Kẻ điên gửi tin nhắn tới càng ngày càng nhiều.
“Chào buổi sáng. ”
“Ngủ ngon. ”
“Hôm nay thời tiết thật đẹp. ”
“Anh cùng với cô ta lại cãi nhau sao?”
“Cô ta tốt ở chỗ nào chứ?”
“Anh với cô ta có hạnh phúc không?”
Những tin nhắn như vậy, Diệp Tử toàn bộ xóa đi, không trả lời lại.
7 Diệp Tử bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện của Thỏ.
Không cần nghi ngờ, hai người bọn họ không nên nảy sinh ra bất kỳ quan hệ gì. Nếu như hành vi của Thỏ bại lộ, phía mình cũng sẽ gặp nguy hiểm.
8 Thỏ rời khỏi tầm mắt của Diệp Tử, mãi đến khi hắn lẫn vào đoàn người, anh mới phản ứng lại, cảm giác tim mình đang đập mất kiểm soát trong lồng ngực. Cũng không phải vì thích đối phương, dù sao người ta cũng từng bày tỏ với mình, đây là lần đầu tiên anh được người khác bày tỏ như vậy.
9 Ngày mùng 2 tháng 2, sáng sớm bạn gái liền gọi điện thoại cho Diệp Tử.
“Lão công xin lỗi, em vừa nhớ ra hôm qua là sinh nhật anh! Hôm nay bù đắp có được không, anh đừng trách em nha!”
“Chỉ cần em bù đắp, sẽ không trách em nữa.
10 Khi Diệp Tử thức giấc, phim đã kết thúc từ lâu, ánh đèn chói mắt. Mà cả người lại ấm áp, người ngồi bên cạnh cũng không rời đi. Một cái áo lông dày ấm khoác lên người anh, lông trên áo còn vương mùi thơm nhàn nhạt.
11 Thỏ ngồi trên ghế sofa, không khí ấm áp bên trong xoa dịu đi cái lạnh lẽo trên thân thể hắn. Hắn rõ ràng tương đối kích động, thân thể đứng dậy, đánh giá phòng trọ của Diệp Tử.
12 Diệp Tử sau khi kết thúc hoạt động mới nhìn thấy Thỏ, nghi ngờ nói: “Cái thằng nhóc này sao cũng lết tới đây vậy?”
Thỏ vẫn chưa trả lời, cô gái cạnh hắn liền tiếp lời: “Là tụi em mời cậu ấy đến!”
Nhiếp Hải Hà đi đến: “Lão công.
13 Nhiếp Hải Hà rất hối hận.
Quả thực, A Sướng là mối tình đầu của cô, từ hồi tiểu học đã bắt đầu thích, cũng từng thề lớn lên sẽ kết hôn với gã. Nhưng mà, mấy năm qua gã dần thay đổi.
14 Diệp Tử ngồi trên giường, trong phòng một màu đen kịt. Thỏ ở bên ngoài thu dọn hiện trường, thình thoảng phát ra âm thanh két két, bang bang. Diệp Tử cũng không biết cụ thể hắn đang làm gì, mà thực ra, anh cũng không có hứng thú.
15 Hoàng hôn, mặt trời ngã về phía Tây. Sườn núi nhấp nhô ở nơi xa, bên trên rừng cây, là màu vàng trùng điệp. Khắp nơi thỉnh thoảng thổi tới vài cơn gió lạnh, mang theo hơi lạnh tinh tế, như một tấm lụa mỏng che đậy lên thanh xuân của cô gái.
16 Đại khái vì vận may quá tốt, lão phụ nhân chết không gợi ra bất kỳ chuyện gì, mọi người đều suy nghĩ do bà lão tự trượt chân nên té ngã mà thôi, nhân chứng duy nhất nhìn thấy sự thật, chỉ có con chó không biết nói chuyện kia thôi; liên quan đến vụ án Nhiếp Hải Hà, Diệp Tử vẫn luôn lo lắng bạn thân cùng tên bạn trai tóc vàng của Nhiếp Hải Hà sẽ nghi ngờ mình, rồi cung cấp thông tin cho cảnh sát, dù sao trước khi sự việc xảy ra, anh cùng bọn họ cũng đã có xung đột.
17 Có người trêu: Diệp Tử cậu diễm phúc quá đi nha, Đào Tử thật giống như rất thích cậu đó.
Còn có người bảo: Diệp Tử còn một lòng với Hải Hà. Đào Tử sợ là không có hy vọng rồi.
18 Gió biển gào thét, từng cơn sóng liên tiếp không ngừng nghỉ công kích vào bờ.
Mà nụ hôn của Thỏ, giống như sóng biển vậy. Dày đặc, hung ác, mang theo tính chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt, khiến cho người ta như nghẹt thở.
19 “Trước đây, chúng ta có loại quan hệ gì?”
“Chúng ta từ nhỏ đã nhận thức nhau. Anh lớn hơn em năm tuổi, là một anh trai đáng tin cậy, em luôn luôn muốn được chơi đùa cùng anh.
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động tác của Diệp Tử chỉ đơn thuần là chạm môi.