21 Quần áo, chăn đệm, áo ngủ ngổn ngang trượt xuống thảm đen trên sàn, hơi lạnh từ điều hòa bay ra, ánh sáng phát ra từ đèn bàn, thoáng thắp sáng hình ảnh hai người quấn quýt tứ chi.
22 Dòng người tại cổng trường rất đông, đủ loại sinh viên từ trong trường tuôn ra. Trang phục Nhiếp Hải Hà mặc hoàn toàn không phù hợp với môi trường trường học.
23 Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, Thỏ thỉnh thoảng sẽ đến nhà trọ Diệp Tử nghỉ ngơi chốc lát. Ngày đó chạng vạng, hai người dùng cơm nước xong, sóng vai nhau đứng trên ban công thưởng thức phong cảnh thành phố.
24 Diệp Tử tha thứ cho Thỏ. Bọn họ không nhắc lại chuyện phát sinh ngày đó, rất nhanh, sinh hoạt lại trở về với thường ngày.
Thời gian Diệp Tử đi làm, từ 9 giời sáng đến 6 giờ tối.
25 Diệp Tử hỏi, vì sao hắn lại hận như vậy, dù sao cũng là cha hắn cơ mà?
Thỏ trả lời: Cha? Chỉ sợ bản thân ông ta cũng không tin ông ta là cha em đi. Từ năm 8 tuổi, ông ta đã hận em, hoài nghi em, đánh đập em, hơn nửa đêm còn đem em vứt trên đường cái, dùng bình hoa đập đầu em, trước mặt mọi người mắng là thằng ăn trộm, bắt em quỳ ở ngoài đường một ngày một đêm, chỉ bởi vì em nói thay mẹ em.
26 Diệp Tử đứng trước cánh cổng lớn, xuyên qua cửa sắt chạm trổ, nhìn vào phong cảnh hoa lệ bên trong, một tòa kiến trúc phục cổ khổng lồ. Tâm tình anh đang rất phức tạp.
27 Diệp Tử quỳ ngồi trên mặt sàn, suy nghĩ lộn xộn, tim đập hỗn loạn.
Anh để tai kề sát trên cửa gỗ, nhưng anh vẫn không nghe được gì. Anh đứng dậy, ở trong phòng lưỡng lự một chút, rồi lấy điện thoại ra bấm số của mẹ, lặp lại mấy lần, vẫn không gọi được.
28 Mở hai mắt ra, một vùng tối tăm.
Diệp Tử có chút khó khăn nâng thân thể dậy. Đầu anh nặng trĩu, mạch đập trong lỗ tai đang nhảy nhót, mỗi một lần nhảy, là một lần đau đớn nhói lên.
29 Thỏ cũng chưa hoàn toàn cho Diệp Tử tự do. Diệp Tử quả thực có thể tự do đi lại trong phòng, nhưng anh không cách nào ra ngoài — hai chân bị xích lại.
30 Buổi tối ngày 21, Diệp Tử ở trong đầu đem kế hoạch vạch lại rõ ràng một lần nữa, tinh thần quá mức hưng phấn, dẫn đến mất ngủ cả đêm.
Ngày 22, tuyết rơi lớn.
31 Diệp Tử mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu xám, có đôi chỗ đã bị nứt nẻ. Bóng đèn đầy bụi đen thui, như con chuột chết bị treo lơ lửng, tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
32 Diệp Tử mở mắt ra, nhìn thấy một không gian nhỏ bé, âm u. Ánh sáng mờ ảo từ hai bên cửa nhỏ chiếu vào, đan xen ở chính giữa, tựa hồ có thể nhìn thấy bóng người chìm nổi bay lượn.
33 Một, phân tích tình tiết “Người Điên”.
(1) Nguyên nhân giết người trong mộng.
Freud nói: “Giấc mơ là để thỏa mãn dục vọng”. Giấc mơ của Diệp Tử cũng chính là như vậy, bù đắp vào sinh hoạt thiếu hụt, giết chết những kẻ sỉ nhục anh, những người ngăn cản anh, được Thỏ yêu, và thêm một chút âm ỉ trả thù trong lòng.
34 Ban đầu, tôi muốn lựa một truyện thật ngược, thật u ám, OE hay BE gì cũng được, vì khoảng thời gian ấy tâm trạng không được tốt. Và rồi, trong quá trình lùng sục, tôi bắt gặp “Người Điên”.