1 Mạnh Nghiễn Nam ở căn tin của công ty ăn cơm chiều mới về.
Khi đó đã là đầu tháng ba, năm mới vừa qua không lâu, không ít người gặp mặt còn có thể nói tiếng chúc mừng năm mới.
2 “Chủ nhân sẽ hảo hảo yêu thương cậu. ” Mạnh Nghiễn Nam nói tinh tế cắn xương quai xanh của người dưới thân, một bàn tay đã theo vạt áo của đối phương thâm nhập sờ lên da thịt mềm nhẵn kia.
3 Những ngày kì quái lại hài hòa này từng ngày từng ngày trôi qua.
Lúc Mạnh Nghiễn Nam nhàm chán ngồi tính ngày, phát hiện hai người bọn họ ở cùng nhau đã không ít ngày.
4 Cuộc nói chuyện của tối hôm đó giống như một ma chú kéo gần lại khoảng cách giữa Mạnh Bạch và Mạnh Nghiễn Nam, bọn họ giống như tiến thêm một bước lớn trong mối quan hệ của hai người.
5 Sau khi uống rượu xong không thể lái xe, Mạnh Nghiễn Nam để Hạng Minh thay hắn lái xe, Tiểu Bàn Tử ngồi ở ghế phó lái.
Trương Ôn cài dây an toàn xong, cười nói: “ Lúc trước nói ghế phó lái này quý giá, không thể ngồi, giờ tôi đang ngồi trên đây nè.
6 Mạnh Nghiễn Nam muốn đuổi cậu đi, thật sự không cần cậu nữa. Mạnh Bạch lập tức hoảng hốt, cậu nhanh chóng nắm góc áo đối phương đỏ mặt rống lớn nói:“Tôi có thể! Mặc kệ là cái gì tôi đều có thể làm.
7 Mạnh Bạch không còn làm ở công trường, đương nhiên phải tìm một công việc mới. Ngoài hai bữa sáng chiều cùng dọn dẹp nhà cửa, những lúc khác Mạnh Bạch đều dùng để tìm việc làm.
8 May mà hôm sau rời giường, bữa sáng đã được chuẩn bị như bình thường.
Sau khi ăn sáng xong, Mãnh Nghiễn Nam cố ý lôi kéo Mạnh Bạch hôn một cái “Sau này có thể có nụ hôn chào buổi sáng không?”
Với khuôn mặt bạo hồng và đầu óc hỗn loạn, Mạnh Bạch máy móc gật đầu.
9 Tình huống trong cửa hàng lúc sau Mạnh Bạch cũng không rảnh đi bận tâm. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cậu, cuối cùng Mạnh Nghiễn Nam chỉ có thể đi bệnh viện.
10 Ngày giỗ của cha mẹ Mạnh Nghiễn Nam là vào mùa thu, cảnh sắc tiêu điều làm cho tâm tình càng thêm trầm trọng.
Đối với chuyện này Mạnh Nghiễn Nam cũng không giấu diếm Mạnh Bạch, đó là cha mẹ của anh, đồng dạng cậu cũng là người quan trọng mà anh đã nhận định.