1
Hôm nay là ngày Đế quân Huyền Vô Hàn của Tuyết Uyên quốc đăng cơ, cả nước cùng ăn mừng.
Không cần phải nói cũng biết đế vương mới đăng cơ có bao nhiêu anh minh yêu dân, Huyền Vô Hàn mới mười hai tuổi, nếu sinh ở gia đình bình thường, bất quá cũng chỉ là thiếu niên còn chưa hiểu biết.
2
Ba năm, bảo ngắn cũng không ngắn, có thể cho Huyền Vô Hàn chỉnh đốn triều đình và dân chúng, quét sạch một đám thất phu tuổi già ngu đần lại vẫn chiếm lấy quan chức.
3
Nhìn thấy người trong lòng ngủ say, Huyền Vô Hàn cảm giác mình không thể dời tầm mắt khỏi người này.
Người này, màu da trắng nõn như đồ sứ, có cảm giác tinh tế như ngọc, hai mắt nhắm chặt che đi hai con ngươi giống như phỉ thúy so với ánh trăng còn mê người hơn, đôi lông mi thật dài nhếch lên hơi rung rung, cái mũi vểnh cao, còn có cánh môi thật ngọt.
4
Thỏa mãn khi thấy những người đó thu hồi ánh mắt khỏi bảo bối của mình, Huyền Vô Hàn ôm lấy Vân Ly: “Ly nhi, vừa ý cái nào?” Vân Ly khóe mắt cong cong , nhe răng cười: “Ta thích cái kia!” Bàn tay nho nhỏ chỉ chỉ , nguyên lai là mì vằn thắn bốc hơi nóng.
5
Hôm sau khi Vân Ly tỉnh lại hốt hoảng còn cho là mình đang ở trong nhà, xoa xoa ánh mắt liền mềm mềm nhu nhu nói : “Phụ thân, ta muốn rửa mặt…”
Đang ở sau màn lụa hai thị nữ nghe được thanh âm thoáng nhìn nhau, che miệng cười.
6
Dù sao tuổi tác cũng còn nhỏ, hò hét qua đi, như vậy hơn mười ngày, Vân Ly không còn khóc nháo. Thời tiết lúc này là đầu mùa hè , việc đồng án dân gian nhàn hạ , vô hồng lạo tai ương* , triều đình cũng an ổn, hắn thời gian còn lại tất nhiên là một bước không rời , canh giữ bên cạnh Vân Ly , khiến y phá lệ cao hứng.
7
Lại nói Huyền Cực Tiêu cùng Vân Hành, từ khi Vân Ly được sinh ra, một khắc cũng chưa từng rời đi.
Vân Hành tính khí lãnh đạm, mặc dù là tưởng niệm đến cực điểm, cũng không biểu lộ ra trước mặt Huyền Cực Tiêu.
8
Từ Tưởng Dung điện trở về, Vân Ly sớm ngủ đến chảy cả nước miếng. Huyền Vô Hàn đem người ôm vào trong ngực, nâng thân mình, để Vân Ly ghé vào ***g ngực hắn.
9
Trên Kim Loan điện to lớn như vậy, Huyền Vô Hàn híp mắt nghe xong thần tử dâng sớ, đã nhiều ngày lời nói đều là giống nhau, hắn nghe được thập phần ôn hòa nhã nhặn.
10
Thiên Tuyệt ở Thiên Tuyệt Nhai trông năm ngày, cũng không có phát hiện tung tích Tần Mộ Thần, nhận định y đã quy thiên, mới triệu hồi thị vệ. Cùng lúc đó Huyền Vô Ảnh thuận theo Thánh chỉ đi hướng Phần Sơn trấn, phía nam Tuyết Uyên cũng là một địa phương giàu có.
11
Có Tố Tuyết, Vân Ly mỗi ngày dùng qua bữa trưa cũng không vội vã đi ngủ, ăn no liền hướng Tuấn Mã Uyển đi đến. Huyền Vô Hàn thấy hắn hai tháng này mập lên rất nhiều, ngay cả hắn ôm đều vất vả, nghĩ đi nghĩ lại , gầy một tí cũng tốt.
12
Hoàng bảng vừa ra, bách tính Linh Cừ tự nhiên biết Phượng quân của bọn họ bị bệnh đậu mùa, tự động thông tri hỗ trợ nhau, nếu là nhìn thấy danh y, liền khuyên hắn đến yết* Hoàng bảng.
13
Chuyện về Hồn Ấn, thoắt cái đã qua nhiều tháng, trong cung ngoài cung đều là một mảnh an bình, vết sẹo trên người Vân Ly cũng dần dần mờ đi, chính là dùng sữa của Bạch Hổ chà lau qua thân mình, khởi phát nhuyễn hương.
14
Vân Ly chưa từng nghĩ chính mình sẽ nhượng bộ, hắn gấp đến độ á khẩu nói không nên lời, nếu là thẳng thừng cự tuyệt, Huyền Vô Hàn cho dù không trách hắn cũng không tránh được suy nghĩ nhiều.
15
Dọc theo chủ đạo, hết một vòng, Loan giá cuối cùng quay trở lại Đức Duệ phủ Thân vương. Hai người họ phải ở chổ này bái đường chi lễ, xung hỉ , sau lại hướng Từ đường tiến hành đại điển phong Hậu.
16
Thanh âm nước bọt quyện vào nhau khiến người nghe mặt đỏ tim đập, Vân Ly hồn nhiên không biết mình ở chỗ nào, trong đầu mơ hồ nhớ ra cái gì đó, lại không có khí lực đi tìm câu trả lời.
17 Vân Khinh
☆ Săn bắn
Chính là hai người bọn hắn vừa mới quyết định, ngay cả đồ đạc này nọ cũng đã chuẩn bị xong, thì Lưu Quyết sơn truyền đến tín hàm, nói là hiện tại nóng bức, Huyền Cực Tiêu cùng Vân Hành đã đi Thiên sơn nghỉ mát.
18 ☆ Tử Vong
Thời gian trôi qua từng khắc, Huyền Vô Hàn lưng áo đã ướt đẫm, mắt của hắn thủy chung vẫn chưa từng chớp, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mộ Thần, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
19
☆ Con người mới
Có lẽ là trôi qua bốn năm, các đại thần trong Triều cũng đã quên mất ít ngày nữa là ngày giỗ Phượng quân. Mà Huyền Vô Hàn bộ dạng giống như không còn nhớ người cũ, ngay cả Thừa tướng đề nghị nạp phi cũng nhận lời, khiến mọi người có chút quên hết tất cả, cũng không có nhìn thấy Huyền Vô Hàn âm lãnh mâu quang.
20
Nếu nói là bởi vì bị thương nên mới đau, còn có một cách, đó chính là dùng thuốc thoa ngoài da hoặc uống vài thang thuốc, dần dần sẽ tốt. Vết thương sâu hơn, trên miệng đóng mày kết vảy cũng không có nhiều đau đớn.