1 Đại lục Huyền Thiên là một nơi tu chân linh khí thịnh vượng, có rất nhiều phàm nhân chỉ cần tu luyện phù hợp với yêu cầu thì sẽ được các môn phái thu làm đệ tử, có được công pháp tu luyện, nhưng cũng có không ít người tu chân thích hợp không được môn phái tu chân phát hiện nhưng vẫn có cơ duyên trở thành tán tu nhân.
2 Được rồi, chuyện cũ không nghĩ nhiều nữa, Cung Tiểu Trúc bị tiếng ồn ào bên ngoài làm gián đoạn suy nghĩ, hắn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đứng dậy lấy một cái trâm gỗ từ trong túi trữ vật ra, cuốn một nửa mái tóc đen lên, mái tóc óng ả như tơ, rũ thẳng chấm mông ~ bộp, vỗ vỗ áo bào hơi nhàu một chút, lại giơ ngọc bài thuần sắc trắng khắc họa tiết hình thú bên hông hướng tới trước động khẩu, vẽ một cái.
3
Vài kế hoạch vĩ đại chợt lóe trong đầu, lại nghĩ đến 15 điểm hệ thống tệ đáng thương kia, Cung Tiểu Trúc ngưng không đắm chìm trong mớ suy nghĩ của mình nữa, dù sao mấy thứ hắn nghĩ tới kia, ngay cả bóng dáng còn chưa thấy đâu!
Cung Tiểu Trúc lại dùng ngón tay chọt một cái lên mũi tên chuyển sang trang kết tiếp, một trang khác trượt qua, trang này gồm ba hàng ba cột chín ô vuông nhỏ.
4 Vì thế, môn chủ giơ tay ra giữa không trung, trên bàn tay vốn không có gì lại xuất hiện một bình ngọc màu trắng hoa văn màu lam, thân bình trơn nhẵn, tỏa ra từng luồng sáng, lại có một cái bát bạch ngọc tự xoay tròn trên không.
5 Đám người vừa rồi còn đang bàn tán sôi nổi cũng không dám nói tiếp, im lặng lại kính sợ, đứng yên dưới đất nhìn khuôn mặt uy nghiêm của môn chủ, chờ hắn tuyên bố chuyện quan trọng.
6 Phần đông đệ tử đều nhìn không nổi, thấy một người cường đại như Vân Túc mà còn bị Chấp Pháp trưởng lão thu phục tới thảm như vậy, một đám người bụm mặt đứng đó.
7
Một tháng sau, Vân Túc đưa hắn đến một nơi gần đó tìm một con yêu thú cấp một thực lực thấp nhất, để hắn tập chiến đấu với yêu thú này.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc nín thở trốn sau một cây đại thụ cao chọc trời, nhìn yêu thú cấp một cách đó không xa đang nằm phơi nắng.
8
(Phường thị: theo t hiểu thì nó là nơi tập trung các cửa hàng buôn bán)
Bởi vì Cung Tiểu Trúc đã trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng hai, thực lực cũng tiến thêm một bước, Vân Túc liền đưa hắn đi tìm yêu thú so đấu, đều là yêu thú cấp một, ban đầu là tìm yêu thú thực lực kém nhất.
9
Chỉ thấy trên mặt Linh Ngọc có một ngân long ngũ trảo, trông rất sống động, tựa như đang du tẩu xung quanh, chỉ là mắt nó lại nhắm chặt.
Cung Tiểu Trúc hiểu, tấm Linh Ngọc này giống như thẻ hội viên ở hiện đại, không có thì không thể hưởng thụ ưu đãi.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường hành tẩu với Vân Túc, Cung Tiểu Trúc còn nhớ mãi tới hình ảnh vừa rồi, hắn cố gắng quên đi thân hình cường kiện thon dài lại trắng nõn của Vân Túc đi nhưng lại không thể nào quên được, càng nghĩ, hình ảnh trong đầu lại càng rõ ràng.
11 Sau đó, Cung Tiểu Trúc quay đầu lại, sau lưng có một lư hương to bằng bàn tay màu tử đàn, bay lơ lửng giữa không trung, toàn thân lư hương phát ra quầng sáng màu trắng, Cung Tiểu Trúc dừng cước bộ lại, lư hương màu tử đàn kia cũng dừng lại, Cung Tiểu Trúc vừa di chuyển, lư hương kia cũng di chuyển theo.
12 Chuyện này Vân Túc đã sớm biết, y trong nháy mắt đó đã có một ý niệm với Cung Tiểu Trúc, nhưng cũng lập tức áp chế lại trong lòng, không vì cái gì cả, chỉ vì y đã bị phế tu vi, trở thành một phàm nhân.
13
(ngưu bức: 牛逼: rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác ngưu B( 牛 B)/ngưu X( 牛 X)/NB)
Tích Cốc đan Hoàng cấp thượng phẩm, một viên có thể đảm bảo tám tháng không đói, đối với Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, tám tháng để tìm đường lên trên hoàn toàn không thành vấn đề, đương nhiên là trong trường hợp không có gì bất ngờ xảy ra, hai người không trọng thương hoặc chết.
14 Vân Túc nghi hoặc nhìn hắn, vẫn nhận lấy, có điều cũng không cho vào miệng ngay lập tức mà nói với hắn: “Sau này không thể tùy tiện lấy đồ của mình ra trước mặt người khác, bằng không rất có thể rước lấy họa sát thân, nhớ kỹ!” Y biết Cung Tiểu Trúc có bí mật nhưng cũng không có ý định tìm hiểu bí mật của hắn.
15
Đang đi, đột nhiên Vân Túc dừng lại truyền âm nói với Cung Tiểu Trúc: “Phía trước có điểm khác thường, cẩn thận. ”
Cung Tiểu Trúc gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu, chậm rãi theo Vân Túc đi tới.
16
Vân Túc cầm trữ vật giới kia vào tay, dùng một luồng thần thức tìm kiếm bên trong, nhất thời, một giọng nam thanh lãnh dễ nghe truyền vào đầu:
“Ta tên Lê Diễn, khi còn sống là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, đến từ tông môn Quy Vân Tiên của thế giới Tinh Hãn, là thân truyền đệ tử của Huyễn Nguyệt tôn giả, khi bị kẻ gian làm hại, mới đi tới thế giới này, nguyên thần tán loạn, bất hạnh mà chết.
17 Bỗng nhiên, trên đài kia lại xảy ra biến hóa kịch liệt. Chỉ thấy cột sáng trắng bao lấy toàn bộ đài tròn, quan tài trong suốt kia cũng chậm rãi bay lên, tận đến lúc biến mất trên đỉnh động.
18 Cự mãng đong đưa đuôi, hào quang được kích khởi dao động từng đợt trong trận pháp, mặt đất xung quanh cũng là một bãi hỗn độn, ba vết thương vừa tạo thành trên thân rắn lại chảy máu, dính lên cây cỏ yếu ớt trên mặt đất, loang lổ những giọt máu đỏ tươi.
19 “Đương nhiên! Bảo vật của ta đều ở trong này hết, chủ nhân và Tiểu Trúc mau giúp ta dọn dẹp hành lý, dọn xong rồi chúng ta đi!” Mặc Hoa ngoe nguẩy đuôi, hai mắt lấp lánh nhìn hai người.
20 Bỗng nhiên, Cung Tiểu Trúc cảm thấy có một cơn gió to đập vào mặt, vừa phục hồi tinh thần thì thấy hóa ra là đuôi rắn của Mặc Hoa đang ngoe nguẩy hai bên tai hắn, đồng thời còn nghe thấy Mặc Hoa nói, “Chủ nhân và Tiểu Trúc cẩn thận, tinh thạch màu lam ở chỗ này, hơn nữa bên trên tinh thạch còn bị một đàn yêu thú cấp một to bằng ngón cái bao phủ.