1 Mùa hạ năm 2011, vùng ngoại ô phía tây, khu lăng mộ Văn Thành đế. Dương Hi xiết chặt tay phải, tầm mắt ghắt gao dán chặt trên chiếc quan tài cũ nát nhưng trang nghiêm ở phía trước.
2 Một bàn tay di động trên người nàng. Bàn tay đó sờ loạn không ngừng, chốc chốc phớt qua gương mặt, cần cổ rồi dọc xuống xương quai xanh. Di động một hồi cuối cùng mới nhẹ đẩy vạt áo ra, hướng về phía bầu ngực tròn trĩnh mà làm càn.
3 Từng đợt lá lả tả rơi xuống khoảng sân vàng, thanh tĩnh đến lạ thường như báo hiệu rằng. . . Mùa thu đã tới. Đã một tháng kể từ khi nàng đến nơi này, thời gian trôi qua cũng thực nhanh.
4 Lắc đầu, tâm trạng không hiểu sau lại sa sút. Đầu nàng nghiêng qua ngọc chưởng(2), ánh mắt phiền muộn trông về phía xa, yếu ớt hỏi:-“Mộ Dung Vân. . . hắn là người như thế nào?”Tâm Đồng thấy nàng gọi thẳng tục danh của vương gia mà không ngạc nhiên, giống như từ trước nàng đã luôn gọi như vậy, nàng ta thu lại tinh thần, sợ hãi nói:-“Vương gia.
5 Hắn không có trả lời, chẳng qua là nhìn thẳng vào nàng, nàng đọc được trong mắt hắn sự thành thực, hoặc có thể là do đóng kịch. Xem ra, hắn chưa hoàn toàn tin tưởng được việc ‘Dương Hi’ mất trí nhớ.
6 -“Nàng muốn rời đi?”. Tuấn mỹ khẽ chau mày, mơ hồ lộ ra một tia phẫn nộ khi nhớ tới nàng vừa mới nãy lầm bầm làu bào đòi rời đi. -“Đương nhiên. . . đương nhiên là không phải.
7 Đêm nay có chút lạnh. Ngoài cửa sổ tiếng gió nghe sàn sạt, tiếng côn trùng kết bạn kêu vang, tiếng ếch kêu cũng nhè nhẹ lọt vào tai, đúng là mùi vị của vùng quê có khác.
8 -“Ngươi. . . ngươi đừng lại đây. . . ” Thấy hắn cất bước đi về phía trước, nàng cuống quýt lui về phía sau. Nam tử nhìn chằm chằm vào nàng tựa hồ như muốn tìm kiếm thứ gì trên mặt nàng, cuối cùng hắn trầm giọng hỏi:-“Ngươi sợ ta?”.
9 “Ngươi chỉ vì thế mà chán ghét Dương Hi, ngụy biện, chẳng qua ngươi chỉ muốn che giấu hành vi phi sát(1) nàng mà thôi”. Nàng lạnh lùng nhìn gương mặt của hắn, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
10 Ở nơi xa xôi đằng kia, cát vàng bay múa, vung lên tầng tầng lớp lớp sương mù. Quân đội nghiêm chỉnh xếp thành hang hệt như một cuộn song dày im lặng đứng trong vùng núi hoang vu không tiếng động, ở nơi đóng quân, chính khí cuồn cuộn, chấn động một mảnh sơn cốc.