21 Có điều Phục Yếm cuối cùng trên đường trở lại động phủ lại bị người đuổi giết đến chết, có thể là kẻ thù, có thể là kẻ giết người cướp của, đây là một chuyện ―― bí ẩn.
22
Đương nhiên nếu không có nguy hiểm, mấy tu sĩ xuống động phủ trước kia không phải là đã khỏi cần phải bàn đến rồi hay sao?
Muốn an toàn vào động phủ, chỉ có phàm nhân bị phế tu vi mới có thể, ngoài ra bạn của phàm nhân cũng có thể an toàn mà vào, đây là thiết lập của tiểu thuyết, ngàn vạn năm qua, không có một tu sĩ nào phát hiện ra điểm này.
23 Cung Tiểu Trúc dùng một cành cây làm xiên, xiên con hươu đã lột da, móc nội tạng nướng trên lửa, thỉnh thoảng lại lật mặt đề phòng thịt bị nướng cháy, một lát sau, toàn bộ lớp da ngoài của hươu đều đã biến thành một màu vàng óng ánh, mỡ cũng chảy ra khỏi cơ thể.
24
Cung Tiểu Trúc gọi hệ thống, lại không có phản ứng, vì thế hắn đoán là nó có thể lại tắt nguồn, chắc phải ngày mai mới mở lại được.
“Vân đại ca, ta còn có một chuyện muốn nói với ngươi, là một kinh hỉ nha.
25 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người kia vừa bước tới trước mặt hai người, ánh mắt giao động giữa hai người một lát, giọng nói không buồn không vui, “Đi theo ta!” Sau đó xoay người lại, trở lại con đường kia, cuối đường là nơi vào động phủ.
26 Vân Túc nắm tay Cung Tiểu Trúc cùng đi vào viện này, nhìn cánh cửa lớn bằng gỗ lim khắc hoa đóng chặt trước mặt, chưa đẩy ra đã có thể cảm nhận được khí tức nóng bỏng tỏa ra từ bên trong.
27
Vân Túc ngự kiếm trên trời, nghĩ trong lòng không biết nên đi đâu, chẳng lẽ đất trời rộng lớn bao la lại không có chỗ cho y dung thân, hay là về Kiếm Tiên môn mang tro cốt của mẫu thân đi? Vấn đề mấu chốt là y có thể vào hay không, Kiếm Tiên môn không dễ cho người ngoài vào, huống chi y lại là một khí đồ của Kiếm Tiên môn!
Đúng lúc này, từ dưới mặt đất lại vang lên tiếng cầu cứu của một tu sĩ:
“Đạo hữu ở phía trên, không vội có thể giúp một chút được không, tại hạ nguyện thâm tạ bằng một cực phẩm linh khí.
28 Cung Tiểu Trúc chuyển mắt, ngẩng đầu nói, “Ta mơ thấy ta lại trở về thế giới ban đầu kia, Vân đại ca ta muốn hỏi ngươi, nếu sau này ta thật sự trở về rồi, ngươi có thể tới tìm ta không?” Hắn sẽ không kể cụ thể toàn bộ chi tiết ra đâu.
29
Theo suy đoán của hai người, lúc trước đã qua các khảo nghiệm đan dược, pháp bảo và phù lục, thế nên kế tiếp chính là trận pháp! Chỉ là nhìn xung quanh không có gì cả, đây là một đại điện rất trống trải rất đẹp, rất xa hoa, ngay cả một cánh cửa cũng không có, làm sao để vượt qua khảo nghiệm đây?
Chẳng lẽ…
Cung Tiểu Trúc quay đầu nói với Vân Túc bên cạnh, “Khảo nghiệm nơi này có phải muốn chúng ta tìm được mắt trận là có thể thông qua?”
Vân Túc không chắc chắn nói, “Có thể, chúng ta phải cẩn thận tìm xem, xem đại điện này có điểm nào đặc biệt.
30 Cùng lúc đó, bên trong cơ thể Vân Túc, trong đan điền, cỗ khí đen kia nhanh chóng lan tràn toàn thân, khí đen quấn quanh kinh mạch và trong máu, lớp khí đen mỏng manh trên linh căn đã biến mất không thấy đâu nữa, xuất hiện vết rách màu đen vô cùng nhỏ đối lập với màu vàng kim, nhưng đó cũng không phải là vết rách, chỉ là do khí đen biến thành mà thôi, ngưng tụ thành từng sợi tơ đen bám vào linh căn.
31 Cung Tiểu Trúc nhặt nhẫn và đàn cổ lớn bằng bàn tay từ dưới đất lên, hắn nhỏ máu lên nhẫn nhận chủ, sau đó đeo lên ngón tay, nhìn linh thạch, pháp bảo và các thứ khác như linh đan diệu dược nhiều không đếm xuể bên trong.
32 Cung Tiểu Trúc há hốc miệng, mắt trợn trừng, nhìn Vân Túc lơ lửng trên không, lắp bắp gọi, “Vân… Vân đại ca!!!” Tiên – ma – thể!!! Trong nháy mắt, trong đầu Cung Tiểu Trúc xuất hiện ba chữ to.
33 Vân Túc ôn nhu nói với Cung Tiểu Trúc, “Chúng ta lên thôi!” Lại nhìn lướt qua Mặc Hoa, thản nhiên nói, “Ngươi cũng lên đi. ” Sau đó lấy Phệ Hồn kiếm từ trong tu di giới ra, rót linh lực vào, Phệ Hồn kiếm liền tự động bay lên giữa không trung, chiều dài từ bằng một bàn tay nháy mắt biến dài ra một trượng, thân kiếm cũng rất rộng.
34 Vừa mới bước vào, Cung Tiểu Trúc đã cảm thấy như sắp bị đông cứng, ngay cả Vân Túc cũng cảm thấy không quen, hai người vội vàng vận chuyển linh lực hình thành một lớp bảo hộ trên người, cách ly khí lạnh.
35
“Chủ nhân, Tiểu Trúc, kia là thứ gì?” Mặc Hoa chỉ vào một cửa hàng bán trang sức cho nữ tử, vô cùng hiếu kỳ.
“…” Cung Tiểu Trúc, Vân Túc
“Chủ nhân, Tiểu Trúc, kia là thứ gì?” Mặc Hoa chỉ vào một cửa hàng đồ chơi cho trẻ nhỏ.
36 Cung Tiểu Trúc dùng hệ thống quét lướt qua, thân phận của ác bá kia liền hiện ra, đúng là ác bá thật nha! Chính là tiểu nhi tử Tiết Hạo của gia chủ Tiết gia – thế lực lớn nhất thành Vạn Duyệt.
37
Cung Tiểu Trúc nghe thấy họ nói chuyện, thế nên liền truyền âm nói với Vân Túc, “Vân đại ca, chúng ta tới bí cảnh kia xem một chút đi. ”
Theo như nguyên tác miêu tả, bí cảnh này chỉ có tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở xuống mới có thể vào, lúc ấy Vân Túc nghe nói tới chuyện này liền bất tri bất giác mà đi vào, sau đó cơ duyên xảo hợp tìm thấy một quả trứng thú trong một huyệt động, quả trứng này chính là do Chu Tước sinh ra, mặc dù không biết đã ở trong bí cảnh bao nhiêu năm, nhưng vẫn chưa mất đi sự sống.
38 Trong nguyên tác, Trình Hạo cũng bởi nhìn thấy trên đường Lý Dung bị Tiết Hạo mang đi, cảm thấy nàng rất đáng thương, thế nên buổi tối liền lẻn vào Tiết phủ muốn cứu Lý Dung ra, vừa vặn lại thấy Tiết Hạo chết trên giường, sau đó cũng bị Mạc Nghê đuổi giết như vậy, Vân Túc ở cùng khách sạn, cứu hai huynh muội và Lý Dung.
39 Hai người xuống lầu chọn một bàn bát tiên trống không có người ngồi xuống, gọi tiểu nhị của khách điếm dọn một bình linh trà lên, vừa uống vừa chờ Mặc Hoa vẫn còn trong phòng.
40 Ăn xong, ba người Cung Tiểu Trúc vừa ra khỏi khách điếm, Mặc Hoa liền biến về nguyên hình bay lên trên trời, Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc bay lên lưng Mặc Hoa, sau đó Mặc Hoa vỗ cánh một cái nháy mắt liền biến mất trước mặt Trình Hạo và Trình Xảo Trân vừa mới đi ra, chỉ còn lại một giọng nói quanh quẩn nơi chân trời, “Hai vị Trình đạo hữu, sau này còn gặp lại.