1
Sáng sớm đầu xuân, tựu nổi lên đám sương.
Học viện nổi tiếng nhất - Vạn Hiệp cũng bị một tầng sương trắng bao phủ,
đây là một tòa kiến trúc tao nhã hào phóng kiểu Âu, hai bên hướng lầu
thông chính đường rụng đủ loại lá ngô đồng (một loài hoa) Pháp, màu
trắng trong của sương sớm đọng lại mong manh trên nền màu xuân lục, trên đầu cành cây bắt đầu đâm chồi một chút màu xanh, rất non nớt, cũng rất
êm ái.
2
Buổi tối khi về đến
nhà, Lâm Linh vẫn mãi suy nghĩ về chuyện ban sáng, có thật là nàng nghe
nhầm không, cùng lắm chỉ giống như một nam sinh thần tiên bình thường,
sao có thể làm ra chuyện nhàm chán như vậy chứ?
“Lâm Linh, nãy
giờ mẹ hỏi con, việc học ở trường mới sao rồi?” Lão mụ vỗ nhẹ một chút
bả vai của nàng, nàng mới giật mình hồi phục lại tinh thần.
3 Nhà này rất đặc biệt, ẩn vào cái hẻm nhỏ ít được chú ý bên cạnh trường học, thật đúng là không dễ dàng làm cho người ta phát hiện, mặt tiền cửa hàng cũng cực kỳ cổ xưa, trong điếm đích hàng hóa lại càng chất đống loạn thất bát tao.
4
Nàng nhắm mắt lại lần nữa, miệng lẩm bẩm,“Nhất định là nằm mơ, nhất định là
nằm mơ, cho ta tỉnh lại nhanh lên, cho ta tỉnh lại nhanh lên!”
“Rất đáng tiếc, đây không phải là mộng.
5 Sáng sớm gió nhẹ thổi, vài tia nắng rơi nhẹ nhàng xuống, mọi vật trong rừng dần sáng lên. Màu vàng thiển rực rỡ nhảy lên, cuối cùng đọng lại trên đỉnh cây cao.
6 Lâm Linh chạy xuyên qua ánh trăng rọi xuống mảnh rừng yên tĩnh, tâm lý có chút sợ, sau lưng lại càng cảm thấy lành lạnh. Đi được hơn mười phút, đột nhiên trước mặt có một chỗ trống, đẩy đẩy mấy nhánh cây, nàng nhìn lại, nhất thời ngây dại.
7
Lâu đài bá tước Ái Khắc Luân tọa lạc giữa nơi quần núi vây quanh, trên
đỉnh cao nguyên núi đá đứng sững, nhìn xuống bốn phía là mảnh rừng cây
phập phồng, cảnh sắc u tĩnh tự nhiên cùng vẻ ngoài hùng vĩ của lâu đài
hòa quyện với nhau.
8 Khắp nơi trong chuồng gà tràn ngập tiếng gáy ồn ào, có khi ngủ gật, có trên lông vũ chúng, tranh cướp nhau khắp nơi, trong không khí cũng tràn ngập một cỗ mùi gà, nàng một bên bưng cái mũi, một bên cẩn thận xem xét có trứng gà hay không.
9
Một ngày mới lại bắt đầu.
Sáng sớm ngày hè nắng gay gắt. Không có giữa trưa nóng rực, không có trời chiều cô đơn, chỉ có mặt đất nơi này vô tư cùng ôn nhu.
10 Mỗi ngày đi xem xét chuồng gà một lần đã thành đại sự hàng đầu của Lâm Linh. Tuy nhiên, một lần lại một lần vồ hụt, làm cho nàng không khỏi thất vọng vô cùng.
11 Trong tòa thành bá tước Ái Khắc Luân, lửa trong lò sưởi nổ lách tách lách tách, thỉnh thoảng có tiếng cây gỗ vỡ ra rất nhỏ “lụp bụp”. Không khí trong phòng ẩm ướt và ấm áp, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt như một tầng hơi thở mập mờ che hết cảnh vật xung quanh.
12 Nhờ Mặc Lâm đã sớm giải thích qua nên vợ chồng bá tước đối với sự xuất hiện của Lâm Linh cũng không thấy gì kỳ quái. Bá tước phu nhân vẫn trước sau như một ôn nhu thân thiết, hơn nữa còn cực kỳ hứng thú với việc dung nhan nàng mười năm không đổi.
13 Không bao lâu sau khi Arthur mang nàng về lại, Triel cũng thản nhiên tự đắc chạy về, nó ngượng ngùng chạy tới cạnh Arthur, vẫn thân thiết cọ cọ tay hắn.
14
Lại một ngày mới bắt đầu.
Nắng sớm chiếu qua cửa sổ rọi vào phòng ăn làm tất cả đồ vật cũng phủ lên một tầng màu vàng ấm áp, thông thấu mà không chói mắt.
15 Bầu trời tháng chín trong xanh, trên trời lơ lửng vài đám mây từng mảng mờ mịt liên tục đổi hình. Dưới bầu trời lá rụng bay múa, dòng nước lạnh nhạt trang điểm từng góc mà nó trôi qua.
16
Sau lần sinh nhật, quan hệ giữa Arthur và Lâm Linh chẳng những không cải thiện mà còn muốn tệ hơn so với trước.
Với một bộ dạng kỳ quái, Lâm Linh là người duy nhất trong thế giới này nghênh đón mùa đông.
17 Sau lời kể lại đứt quãng của cô gái, Lâm Linh cùng Arthur hiểu rõ đại khái. Cô gái này tên là Metia, là thiên kim của nhà nam tước Andew, nàng còn có một người tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp tên là Adana.
18 Lâm Linh vừa đến phòng bếp thì cảm nhận được vô số ánh mắt tò mò phóng lên người mình. Ôi, ai kêu đây là châu Âu hơn một nghìn năm trước đây, nếu là hiện đại, tùy tiện tìm người Trung Quốc mắt đen da vàng trên đường châu Âu cũng đầy rẫy.
19
Lúc bọn họ rời khỏi thành, Lâm Linh kinh ngạc phát hiện Mặc Lâm đã chờ sẵn ở ngoài.
“Săn bắn kết thúc, ta đến đưa bọn ngươi về thành. “Mặc Lâm mỉm cười, sau khi lên ngựa nhìn chăm chú vào Arthur, ý vị thâm trường liếc Lâm Linh một cái, “Làm rất tốt.
20 Lâm Linh giờ đã hiểu rõ một việc, nguyên lai trên TV vì nguyên nhân này mà sợ hãi đến hô to gọi nhỏ đều là gạt người, bởi vì, một người đã bị kinh hách đến cực độ hoàn toàn chẳng phát ra được tiếng nào.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Ngôn Tình
Số chương: 10