41
Thủ đô Camelot, England.
Lúc này trong hoàng cung Camelot đang tiệc tùng đèn đuốc sáng, ăn uống linh đình, bóng người lượn lờ như điệp.
Vách tường hai bên màu đỏ thẫm, trên bàn ăn trơn nhẵn ưu nhã đặt một chiếc chén nến được điêu khắc vô cùng tinh xảo, ánh nến sáng ngời nhảy nhót trên ngân nến, thỉnh thoảng bắn ra một ít ngân quang, hoa lệ mà ấm áp.
42 Lâm Linh có chút không dám tin nhìn về phía trước, mái tóc vàng của thiếu niên như tỏa ánh sáng ra xung quanh, xuyên qua những đóa hoa cẩm tú phủ kín bốn phía, thong thả bước tới chỗ nàng.
43
“Vậy làm theo lời của Lâm Linh đi, tất cả mọi người không ai được phép rời khỏi chỗ này. ” Quốc vương sắc mặt trầm tĩnh mang theo vài phần chờ đợi,“Lâm Linh, cô nói xem bảo thạch ở đâu?”
Lâm Linh gật gật đầu:“Bệ hạ, nếu như ta đoán không nhầm, những viên bảo thạch hẳn là được giấu trong sáp nến, hơn nữa, còn là sáp nến ở dưới gầm bàn đằng kia.
44
Nghe được giọng nói của Arthur, bên môi hắc y kỵ sĩ cong lên một tia quỷ dị.
“Vậy thì đáng tiếc thật. ” Hắn nhẹ nhàng buông Lâm Linh xuống, đột nhiên vừa vừa nghĩ tới điều gì, khom lưng thấp giọng nói bên tai nàng,“Tiểu cô nương, một ngày nào đó, cô sẽ hối hận đã cứu ta.
45
Buổi vũ hội long trọng rũ màn che, các quan khách bắt đầu ra về, công tước Duagloth muốn sớm trở về La Mã nên cũng rời đi trong đêm.
Cung điện mới nãy còn ồn ào náo nhiệt nháy mắt chìm trong một mảng im lặng.
46
Nàng đánh “ực” một tiếng nuốt nước bọt xuống. Sau vài cái như thế thì nàng cũng đã bắt đầu bình tĩnh lại, cố gắng che giấu đi sự bất an và hoảng hốt của mình, ngập ngừng nói:“Đúng là kỳ quái thật, vậy trình tự trò chơi sẽ bị thay đổi sao?”
“Làm sao có thể, trình tự trong trò chơi này hoàn toàn….
47 Lâm Linh chạy khắp một vòng lâu đài nhưng vẫn không tìm thấy được bóng dáng của Arthur. Trong lòng cũng bắt đầu luống cuống, tên kia chắc sẽ không nghĩ quẩn gì trong lòng chứ? Dưới tình thế cấp bách, nàng dắt Triel từ trong chuồng ngựa ra, phi thân lên ngựa chạy vào khu rừng lân cận xem thử.
48
Lúc hoàng hôn trời đột nhiên đổ mưa to.
Lâm Linh đang thoái mái tắm ở trong phòng, dự định sẽ về đánh một giấc thật ngon. Lúc nàng đi ngang qua đại sảnh chợt thấy một con mèo đen chạy ngang qua hoa viên, cả người có ướt sũng, đôi mắt xanh biếc đáng thương nhìn nàng.
49 Sông ngoài lâu đài chậm rãi than nhẹ, gió nhẹ nhàng thở vào khu rừng. Đôi chim dạ oanh cất tiếng hát ca, như báo với thiên nhiên, như sắp dâng lên mặt trời về tình yêu mới chớm nở của chúng nó.
50
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Linh mới dần khôi phục ý thức.
Nàng mở hai mắt, ánh sáng màu hồng nhạt từ ngoài cửa sổ xuyên qua tấm màn sa mỏng, bên ngoài cửa sổ là một mảnh xanh đen của thâm sơn cùng cốc, đằng xa là một ngọn núi sừng sững khoác màu khăn vàng đỏ trên vai.
51 Con mắt trái của con chim tượng đột nhiên mở ra…… Lâm Linh muốn xoay người chạy trốn nhưng hai chân lại không nghe theo ý mình, đứng chết trân tại chỗ như bị mọc rễ.
52
Giục ngựa chạy như điên một hồi, sắc trời cũng dần tối, bầu trời hồng dần một mảng như một biển trời màu hồng to lớn phủ trên đầu.
Lâm Linh dừng lại bên cạnh một dòng suối trong lành, đặt tiểu hắc miêu vẫn còn đang hóa đá nãy giờ qua một bên.
53 Gần hoàng hôn, Lâm Linh đi ra khỏi rừng tới một thị trấn nhỏ tên Tần Luân. Lần trước đi Camelot nàng cũng từng đi qua thị trấn này, nhưng lúc đó còn có Khải và Lancelot.
54
“Xin lỗi, anh không sao chớ?” Lâm Linh có lòng tốt muốn đỡ nam tử kia dậy, không ngờ hắn lập tức nhướng mi, thấp giọng nói,“Cô rửa tay chưa?”
“Hả?” Nàng sửng sốt một chút, cái đó thì có quan hệ gì với rửa tay?
“Đúng rồi, nãy giờ cô còn đang ôm con mèo, nên nhất định chưa có rửa tay, ta không cho phép bất cứ gì không sạch sẽ đụng tới ta.
55
Trong rừng yên tĩnh như chết, ánh trăng băng lãnh như nước, Lâm Linh cố gắng ngăn nỗi sợ hãi, ý niệm duy nhất trong đầu là phải nhanh chóng chạy tới Camelot!
“Vù ——–” Một thanh thương dài như tia chớp phi tới cắt ngang giữa đường đi của nàng, còn ngựa bị kinh hách hí dài giơ hai chân trước, vừng vàng ngừng lại.
56 Arthur nhìn chăm chú vào Đặc Lý Ti đang đứng cách đó không xa, trong mắt ánh lên tia phức tạp. Khoảng thời gian sau vẫn có mấy đoàn người tới ám sát, nhưng đều bị Đặc Lý Ti dễ dàng bỏ lại nên dọc đường khá là thuận lợi.
57
Dung nhan sáng lạng như ánh mặt trời, mang một hơi thở vương giả. Hắn làm cho nàng không thể nào dời tầm mắt khỏi hắn được, trống ngực càng lúc càng nhanh, có một cỗ buồn khổ nhẹ trong lòng……
Arthur, tôi…… thích cậu.
58 Nàng cảm thấy một trận hoa mắt choáng váng, cả thân thể dần trở nên nhẹ bẫng, ý thức dần dần mơ hồ rồi biến mất, đó là khuôn mặt trắng bệt của Arthur.
59
Sắc trời dần tối, gió thổi rầm rầm.
Trong một góc thư viện của học viện Vạn Hiệp có một nữ sinh tóc ngắn đang ngồi co ro, đôi mắt mở to khẩn trương liếc nhìn chung quanh.
60 Thứ hai đến trường, Lâm Linh cũng chẳng ngạc nhiên với ánh mắt của các bạn học dành cho mình, mới nãy đến trước cửa hàng nàng đã nhìn thử qua gương, bây giờ nàng không cần hóa trang vẫn có thể trực tiếp đi diễn vai bà hoàng hậu phù thủy trong phim Bach Tuyết.