61 Không khí ban đêm thanh tĩnh, một trận gió mát lướt qua, mềm mại cuốn những cánh hoa nhỏ trắng bay múa rơi trên người nàng, mùi hương mờ mịt thoang thoảng như có như không.
62 Sau khi Arthur trở thành quốc vương, đất nước England bị người Scotland Grew Seck kéo quân từ phương bắc xâm lược, từ từ chiếm cứ Wales và một vùng lãnh thổ lớn của England.
63 Lâm Linh lẳng lặng chờ trong phòng, trong lòng vô cùng khẩn trương. Nàng hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tay phải lúc nào cũng chạm vào thanh chủy thủ bên hông.
64
Buổi chiều ngày thứ hai trong sơn cốc, Lâm Linh cùng Parsifal đã rời khỏi lãnh địa của tên siêu lùn kia.
Màn đêm dần dần phủ xuống, nhiệt độ trong rừng chợt hạ.
65 Hai ngày sau, thủ vệ canh gác trước lâu đài hầu tước Gawain vô cùng kinh ngạc thấy hai bóng người cổ quái chạy đến, chỉ thấy một nam một nữ, tóc tai dựng đứng như bị điện giật, một người toàn nghiêng về bên trái, còn một người thì toàn nghiêng về bên phải, còn chưa tính tới ngũ quan đều bị lệch vị trí hết cả.
66
“Ha ha, quả nhiên chủ nhân của cậu rất hiểu cậu. ” Gawain đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nói với một góc khuất,“Ra đi, kỵ sĩ Lancelot. ”
Lâm Linh và Arthur chấn động cùng đồng thời nhìn về phía kia, chỉ thấy một vị nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước mặt bọn họ.
67
Giọng nói của Khải phẫn nộ còn kèm theo một đoạn mắng chửi quê mùa.
Lâm Linh cố nín cười, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra:“Ân, không ngờ Bà Tám Khải cũng có lúc bị như thế này?”
“Lâm Linh, cô về rồi! Vậy bệ hạ và Lancelot cũng về rồi sao?”
Thấy nàng cười thước thước gật đầu, Khải lập tức thu hồi vẻ mặt khó chịu lúc nãy hớn hở đứng lên giường, nhưng rất nhanh bưng lấy cổ họng ngã quỵ trên giường.
68
Trận quyết đấu đã tới.
Sân đấu được xây tạm ở ngoài hoàng cung, đây là một khu đất trống hình chữ nhật, bao quanh bốn phía là khán đài dành cho dân chúng, còn có những người bán hàng rong chào hàng bia và thịt nướng.
69
Bắt đầu trận đấu thứ ba, trận đấu được mọi người mong đợi nhất
“Trận thứ ba, kỵ sĩ Khải đấu với Raute Nantes vương. ”
Sau lời tuyên bố của quan truyền lệnh, Nantes vương khí thế ra sân, mũ giáp của hắn còn đặc biệt khoa trương hơn hai vị vương trước, trên mũ không chỉ đính vô số trang sức lông khổng tước, mà chỗ những khớp giáp còn điêu khắc mấy chữ thập thánh linh nhỏ tinh xảo, thậm chí ở chỗ khuỷu tay cũng có khắc một hoa văn hình hiệp thảo, những sợi tơ hồng nhung bằng vàng ở hai bên áo choàng ngoài của hắn như tỏa ra ánh sáng chói mắt.
70
Arthur đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nói:“Ta đi gặp quốc vương Camland quốc, cô nghỉ ngơi cho tốt đi. ”
Hắn vừa định xoay người nhưng đột nhiên nhớ tới điều gì, cúi người cầm một bên tấm chăn kéo lên trên người nàng.
71
Sáng sớm.
Mặt trời nhô lên ngoài cửa sổ, nhuộm lên trên mặt đất một tầng ánh sáng màu hồng nhạt. Bầu trời dần trong xanh, tinh khiết và trong suốt.
72
“Cô ấy không cần. ”
Lâm Linh chưa kịp trả lời thì Arthur ở bên cạnh đã bật thốt lên.
Guinevere hơi ngẩn người, như không hiểu rõ sao lại như thế.
73
Điệu nhạc bắt đầu như dòng nước ấm chảy khắp cung điện. Tất cả quý tộc thấp thỏm nhìn Arthur, đoán xem ai có thể là người may mắn được nhảy vũ điệu đầu tiên với quốc vương.
74 Chuyện phát triển tới mức tệ hơn dự đoán. Mặc dù Lâm Linh đã đoán được phần nào phản ứng của Mặc Lâm, nhưng thấy Mặc Lâm thần sắc ngưng trọng cỡ này thì thật sự là rất bất an.
75
Không biết Mặc Lâm đã dùng cách nào mà Arthur lại dễ dàng để cho Lâm Linh và Lancelot đơn độc lên đường. Dưới sự trợ giúp của bạch ma pháp của Mặc Lâm, hai người rất nhanh đã tới được biển Seberia.
76
Ngay lúc thời khắc đang hết sức căng thẳng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tiếng ca kỳ quái, mềm mại mượt mà. Giọng hát cao vút nhưng lại không khó nghe, lời như một bài thơ ca kỳ dị, không biết từ nới nào phát ra, có u ám, có bình đạm, nhưng mơ hồ lại vô cùng mị hoặc, phảng phất như cả hồn phách cũng đang bị tiếng ca này quyến rũ….
77 Tiếng thở dài ủ dột vang lên trong không gian băng lãnh của cung điện, yên lặng như biển, sâu thẳm cũng như biển. Giọng nói vang lên trong không gian trống trải của cung điện, vang dội lại từ các bức tường, hợp lại thành một âm thanh ồn ào kỳ quái, trong không gian yên tĩnh lạnh băng này có cái gì đó rất quỷ dị và bất thường.
78
“Tiểu Lan, sao cậu lại tới được đây?” Giọng nàng kích động hơi run rẩy.
Không biết tại sao, chỉ cần thấy được Lancelot, trong lòng nàng luôn có một cảm giác an tâm không nói nên lời.
79
Mọi thứ tiếp theo diễn ra vô cùng thuận lợi. Lúc Lâm Linh và Lancelot mang hạt giống trở lại hoàng cung Camelot thì Arthur đã chờ sẵn bọn họ.
Những tia sáng ấm áp xen lẫn chút lười biếng, tất cả đều bình tĩnh đến mức khiến cho người ta có cảm giác không thật, không biết những sóng gió bên trong khi nào sẽ ập đến, nhưng cho dù ai có không chống đỡ được, thì gương mặt của bệ hạ luôn mang theo vẻ bình tĩnh và nụ cười luôn treo bên khóe môi.
80
Buổi đêm tịch liêu mà rét lạnh, ánh trăng chiếu xuống những lô đất trồng cây hình vuông, nhẹ nhàng tản ra một mùi thơm dìu dịu. Trong hoa viên của Camelot, gió thổi qua những cây linh sam kêu xào xạc, thôi những cánh hoa trắng bay tán loạn.